Sắc mặt của Tăng Gia Nguyên tái xanh đến dọa người.
Đối phương tuyệt đối không nói lời đe dọa.
Hắn có thể chắc chắn điều này. Thành phố này đúng là thế giới của những người giàu có. Hắn phạm sai lầm trước. Nếu nữ nhân cắn chặt không chịu buông, hậu quả thậm chí còn nghiêm trọng hơn những gì đối phương đã nói.
Hiện tại hắn chỉ có hai con đường.
Thứ nhất, hắn lập tức cùng với Mã Lưu và A Thái rời đi, sau đó nghĩ cách làm cho đối phương thông cảm. Có lẽ chuyện lớn sẽ hóa nhỏ.
Thứ hai, cứng rắn đến cùng.
Hiện tại, điểm bị động của hắn là hắn không có chứng cứ. Nếu Nhiếp Bảo Ngôn phán đoán chính xác, hắn quyết đánh đến cùng, ra tay trước chiếm lợi thế bắt những người này về, sau đó tìm chứng cứ phạm pháp của bọn hắn là có thể lật bàn.
Căn cứ theo lời Nhiếp Bảo Ngôn đã nói, nàng phán đoán trên người bọn hắn nhất định có mang theo súng đạn.
Trong lúc Tăng Gia Nguyên đang do dự, hắn nhìn thấy một nữ hài vẫn luôn quan sát tiến triển của sự việc trong góc. Ánh mắt quan tâm và căng thẳng của Nhiếp Bảo Ngôn khiến cho hắn hạ quyết tâm.
…
“Chung tiểu thư, ta sẽ không rời đi.”
Nam nhân ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên quyết: “Bởi vì ta hoài nghi trong số các ngươi có mang theo vật nguy hiểm. Mong các ngươi phối hợp tiếp nhận điều tra.”
Khi nói, nam nhân sờ lên khẩu súng ở hông. Hắn biết, một khi mình nói ra câu nói này, hắn đã không có đường lui.
Nếu đã không có đường lui, cơ hội lật bàn duy nhất là dùng thủ đoạn sấm sét bắt đối phương điều tra. Cho nên, hắn nhất định phải đủ hung dữ.
“Vật nguy hiểm?”
Nhìn thấy động tác của Tăng Gia Nguyên, hai cấp dưới khó hiểu nhìn nhau, sau đó cả hai nhanh chóng rút súng nhắm ngay hai nam nhân đứng ngay cửa, biểu hiện khẩn trương.
Cho đến bây giờ, hai người đều không rõ vì sao hành động tán gái của sếp lại biến thành như vầy.
Động đến súng ống, người trong nhà hàng lập tức hoảng hốt.
Người có thể đến đây ăn cơm không phú thì quý. Bọn hắn nào gặp phải tình huống như thế này. Nhất thời tiếng hét chói tai của nữ nhân vang lên xung quanh. Thậm chí còn có nam nhân vì vội vàng đứng dậy mà bị trượt khỏi ghế, cảnh tượng nhất thời cực kỳ hỗn loạn.
“Không cần căng thẳng, cảnh sát phá án.”
Mã Lưu hô lớn một tiếng: “Tất cả mọi người lui về phía sau, duy trì trật tự, chúng ta sẽ đảm bảo các ngươi được an toàn.”
Đến lúc này, cho dù là người bình tĩnh nhất cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc. Mã Lưu vừa giữ gìn trật tự vừa âm thầm kêu khổ trong lòng.
Nếu điều tra đối phương không có gì, bọn hắn nhất định sẽ xui xẻo.
So sánh với tình huống hỗn loạn tại hiện trường, kẻ mù cũng có thể nhìn ra khách trong phòng bao không phải bình thường.
Giám đốc A Vinh trốn ở một góc bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ không nói nên lời.
Hai nam nhân đứng chắn ngay cửa thái độ vẫn lạnh lùng, đối mặt với hai họng súng đen kịt, gương mặt không hề sợ hãi.
Nhiếp Bảo Ngôn đang trốn ở một góc khác rốt cuộc cũng nhìn thấy đại nhân vật mà nàng quan tâm.
Một nam nhân trẻ tuổi tóc ngắn, mặt không biểu cảm. Đường nét gương mặt như đao khắc khiến cho hắn nhìn rất anh tuấn.
So với bề ngoài của đối phương, càng làm cho nàng kinh ngạc hơn là phản ứng của hắn.
Bên ngoài thì giương súng sẵn sàng, còn hắn thì chậm rãi uống trà, thậm chí ánh mắt không hề gợn sóng.
Rốt cuộc nam nhân này là ai?
Sự hiếu kỳ gần như lấp đầy suy nghĩ của Nhiếp Bảo Ngôn.
Nhiếp Bảo Ngôn nhìn chằm chằm vào “đại nhân vật” bình tĩnh như núi, suy nghĩ trong đầu thay đổi thật nhanh.
Trí nhớ cực tốt nói cho nữ nhân biết người này tuyệt đối không phải dân nổi tiếng bản địa. Nếu không, nàng không thể không nhớ người có khí chất đặc biệt như vậy.
Tài phiệt nơi khác? Hay là khủng long bạo chúa giới xã hội đen nước ngoài? Hoặc thủ lĩnh lính đánh thuê ở đâu đó?
Nhiếp Bảo Ngôn không cách nào xác định.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, nam nhân đã mang đến cho nàng cảm giác cực kỳ phức tạp. Nàng tập trung chú ý từng hành động của đối phương, muốn từ đó phân tích mục đích của hắn.
Nam nhân cứ ung dung uống trà, vẫn bình tĩnh như núi dưới ánh đèn ấm áp. Đây là lần đầu tiên nàng có thể áp dụng một câu nói cho một người.
Xem người bên ngoài như không khí.
Căn cứ theo tâm lý học và cách suy diễn để phán đoán, Nhiếp Bảo Ngôn có thể xác định duy nhất một điều, nam nhân trẻ tuổi này có sự tự tin mạnh mẽ đến phi lý.
Nói cách khác, nam nhân chẳng thèm ngó tới hành động của Tăng Gia Nguyên. Trong mắt hắn chỉ có thế giới.
Loại người này, kiêu ngạo chính là nhược điểm của hắn.
Nhiếp Bảo Ngôn lẩm bẩm.
Tăng Gia Nguyên vẫn cư xử giống như một tên ngốc. Nàng chỉ bảo hắn đến kiểm tra nội tình của những người này, hắn lại biến sự việc thành không thể vãn hồi.
Có thể nói Nhiếp Bảo Ngôn cực kỳ thất vọng về Tăng Gia Nguyên, nhưng đối phương là do nàng gọi đến, nàng nhất định phải nghĩ cách hóa giải tình huống này.
Có lẽ có thể lợi dụng sự kiêu ngạo của nam nhân kia?
Trong lúc Nhiếp Bảo Ngôn đang suy nghĩ, xung đột ở cửa phòng bao đã trở nên kịch liệt.
“Xin phối hợp công việc, hai tay ôm đầu dựa vào tường.”
Đỗ Cửu và Đỗ Thạch vẫn ngăn ở cửa, ánh mắt lạnh lùng không thèm để ý đến Tăng Gia Nguyên khiến cho Tăng Gia Nguyên lại càng giận dữ. Hắn nói như rống.
Trả lời hắn là một sự im lặng chết chóc. Đối phương vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn hắn, dường như vũ khí giết người trong tay hắn chỉ là hai cái hộp quẹt mà thôi.
Sự cứng rắn và mạnh mẽ của những người này khiến cho sự việc phát triển theo quỹ tích vượt ra khỏi dự đoán của Tăng Gia Nguyên.
Những người đó quá mức bình tĩnh khiến hắn không biết phải làm sao. Hắn làm việc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.