“Ta lặp lại lần nữa, lập tức ôm đầu đứng thẳng dựa vào tường. Bằng không, các ngươi tự gánh hậu quả.”
Không biết bởi vì tức giận hay sợ hãi, hai tay hắn run lên. Sự khinh bỉ của đối phương khiến hắn cực kỳ giận dữ, nhưng lý trí nói cho hắn biết hắn tuyệt đối không thể nổ súng. Nếu không, thần tiên cũng không cứu được hắn.
Khoảng cách gần như vậy, cảm giác tràn ngập bạo lực phát ra từ người Đỗ Cửu và Đỗ Thạch khiến cho xương ngón tay của hắn căng ra. Hắn không có lòng tin có thể chế phục được đối phương trong khoảng cách gần như thế, ngay cả khi hắn đang có một khẩu súng.
Không biết từ lúc nào nhà hàng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Bầu không khí cứ thế giằng co, còn Rebecca thì tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Địa điểm là do nàng chọn. Cảnh sát tự dưng đến khiêu khích sếp của nàng, nàng không biết đằng sau có âm mưu nào hay không, nhưng nàng phải thừa nhận cục diện này xuất hiện là sự thất trách của nàng.
Rebecca thậm chí không dám quay đầu lại nhìn Tô Bình Nam, nàng sợ nhìn thấy sự thất vọng trong mắt sếp. Sự phẫn nộ trong lòng khiến cho Rebecca thậm chí có suy nghĩ muốn giết chết đối phương.
“Tay đừng có run như vậy, có gan thì ngươi nổ súng bắn chết ta đi.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Rebecca đã thực hiện một hành động không thể tưởng tượng được. Nữ nhân đứng trước mặt đối phương, dùng vầng trán trắng nõn của mình hướng thẳng họng súng đen ngòm của hắn.
“Không cần phải sợ. Đây là cơ hội duy nhất mà ngươi có thể lấy lại mặt mũi mặc dù cái giá phải trả sẽ rất nặng nề.”
Giọng điệu của nữ nhân tràn đầy trịch thượng. Nàng ung dung nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Chưa đến ba phút nữa, cấp trên của ngươi sẽ chạy đến đây. Đến lúc đó, ngươi không còn cơ hội lật bàn.”
Tăng Gia Nguyên hiểu được ngôn ngữ như đao là gì.
Rebecca nói tiếp: “Ban đầu ngươi chỉ có tội lạm dụng chức quyền, nhưng bây giờ ta có thể cho rằng ngươi ỷ vào nghề nghiệp của mình mà làm xằng làm bậy, đe dọa người khác, thậm chí uy hiếp sinh mệnh của ngươi khác. Ngươi biết kết cục của những tội danh này chứ?”
Dưới khí thế mạnh mẽ của nàng, mã Lưu và A Thái nhìn nhau. Cả hai vội vàng thu vũ khí lại.
“Có một số việc không cần nữ nhân phải ngăn đằng trước.”
Chuyện diễn ra cho đến bây giờ, lần đầu tiên Tô Bình Nam xuất hiện trước mặt mọi người. Nam nhân nhàn nhã bước đến trước mặt Tăng Gia Nguyên đang tái xanh mặt mũi, dùng tay chậm rãi ép xuống họng súng của đối phương.
Tay cầm súng của Tăng Gia Nguyên bởi vì dùng sức mà có chút trắng bệch. Nhưng nam nhân đột nhiên xuất hiện mang đến cho hắn cảm giác áp bách, khiến cho hắn không biết vì sao cơ thể lại có cảm giác mệt mỏi.
Tăng Gia Nguyên chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương chậm rãi đút súng trở lại túi của mình. Toàn bộ quá trình, cơ thể của hắn cứng đờ như một con rối.
“Cách làm nôn nóng của ngươi đơn giản chỉ vì ngươi cho rằng ngươi có thể điều tra được vấn đề trên người chúng ta, sau đó ngươi sẽ bình yên vô sự thoát thân.”
“Đáng tiếc, ngươi phán đoán sai rồi, bởi vì bọn hắn đang ăn cơm với ta.”
Ánh mắt của Tô Bình Nam không che giấu sự khinh thường và trào phúng: “Ta ra mặt không phải vì muốn cho ngươi bậc thang, mà bởi vì ta cho rằng ngươi không xứng chỉ súng vào nàng.”
Hắn vỗ vào mặt đối phương, sau đó nhận lấy áo khoác mà Đỗ Cửu đưa đến, sau đó cùng với mọi người bước ra ngoài.
“Tự giải quyết cho tốt đi.”
Tô Bình Nam chỉ nói một câu, sau đó một đoàn người đi thẳng qua nhà hàng bước ra ngoài. Nam nhân không nói thêm một câu nào.
Nhưng trong mắt đám người Nhiếp Bảo Ngôn, bóng lưng kiêu ngạo cuồng vọng của hắn vô cùng chói mắt.
“Tăng Gia Nguyên, con mẹ nó, ngươi nổi điên cái gì vậy?”
Ba phút sau khi đám người Tô Bình Nam rời đi, cục trưởng cục công an Hoàng Khải Phát vội vàng chào hỏi Rebecca còn đi đằng sau vài câu, sau đó trở mặt quát lớn với Tăng Gia Nguyên. Tiếng quát giận dữ vang vọng khắp nhà hàng.
…
“Tô tổng, có cần ta…”
Vừa lên xe, Hạng Tiểu Bình đã làm tư thế cắt cổ: “Ánh mắt của hắn cứ đảo qua người ta và A Lâm, hiển nhiên hắn vì chúng ta mà đến.”
Ai sai lầm, người đó chịu trách nhiệm.
Trong cuộc đời của Hạng Tiểu Bình, phương thức giải quyết vấn đề của hắn chỉ có một.
Giết.
“Làm việc thì không cần nôn nóng.”
Tô Bình Nam khoát tay tỏ ý từ chối.
“Có thể làm được tổ trưởng đội phòng chống tội phạm, người nào mà không phải tên điên. Hắn làm như vậy nhất định có nguyên nhân. Chúng ta cần làm rõ nguyên nhân đằng sau mới là chuyện quan trọng.”
Đứng càng cao thì gió càng lớn.
Tô Bình Nam nhìn rất cuồng vọng nhưng hắn hiểu đạo lý con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến. Sự cẩn thận của nam nhân đã đạt đến tình trạng khắc nghiệt.
Kiêu hùng, hung ác, còn biết kiên nhẫn.
…
Đã từng có một bài thơ hiện đại rất nổi tiếng ở đời sau.
Rất ngắn gọn.
Cuộc sống, lưới.
Chỉ ba từ đơn giản nhưng nó phản ánh sinh động sự đấu tranh và bất lực của con người trong xã hội.
Ở tầng chót của xã hội Cảng thành, Hòa Ký đã dày công dệt nên một tấm lưới lớn. Khi tấm lưới này hoạt động, sức tàn phá của nó đủ khiến nhiều người kinh ngạc.
Quan trọng nhất một điều.
Xây dựng mạng lưới càng lớn và chặt chẽ thì khả năng che giấu của nó càng mạnh, càng khó bị mọi người phát hiện.
Con người thường sợ những thứ mà bọn hắn không thể kiểm soát và hiểu được.
Chỉ còn mười tiếng nữa là đến giờ thả Phi Cơ.
Lý Văn Bân một lần nữa gặp Phi Cơ. Nhưng lần này hắn đi con đường bình thường, địa điểm gặp mặt được chọn trong phòng thẩm vấn.
“Địa bàn của Thập Tứ Thủy ở Tá Đôn bị An Phong Nhạc đánh hạ, chết bốn người, chúng ta bắt mười chín người.”
Lý Văn Bân đưa cho Phi Cơ một điếu thuốc lá, biểu hiện không nghiêm túc như lần gặp trước: “Xem ra ngươi đã quyết tâm làm loạn giang hồ.”
Địa bàn hái ra tiền của Thập Tứ Thủy có khoảng hơn hai mươi. Nơi nào cũng đánh như vậy, áp lực của cảnh sát như núi. Hắn biết rõ mục đích của Phi Cơ. Lần này, Lý Văn Bân muốn thông qua phương pháp công tâm để mở hàng phòng ngự của Phi Cơ.