Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1777 - Chương 1777. Ảo Giác

Chương 1777. Ảo giác
Chương 1777. Ảo giác

"Kéo chúng ta cùng chết ư? Ta giết ngươi trước."

Hoa Thiên nhìn thi thể của A Vượng, phun một bãi nước bọt rồi mới mở cửa xe: "Thái Bình, chia vũ khí cho mọi người."

"Thiên ca, ta biết rồi."

Thái Bình lôi ra một chiếc túi du lịch màu đen, bên trong là năm sáu khẩu súng K47 và đạn đầy ắp.

"Mạng là của mình, mọi người theo sát ta. Hôm nay cho dù là ông trời cũng không bắt được ta."

Sống chết trước mắt, Hoa Thiên thể hiện rõ tính cách bưu hãn liều mạng. Sau khi bình tĩnh lại, chẳng những hắn không bối rối mà còn bắt đầu dẫn theo mấy người khác xông ra ngoài.

Gương mặt của mấy người Thái Bình cũng mất đi vẻ kinh hoảng ban đầu, trở nên dữ tợn.

Lần trước Cảng thành xảy ra vụ nổ súng trên đường là bảy năm trước, hung thủ là Diệp Kế Hoan cực kỳ ngông cuồng. Ngày hôm nay, Hoa Thiên lại khiến cho không ít người Cảng thành láng máng nhớ lại chuyện năm đó.

Một khắc sau, tiếng súng liên miên vang vọng khắp con đường dài!

...

Khi tiếng súng thứ nhất vang lên, Tăng Quốc Sơn vừa mới xuống xe. Nam nhân trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị, được thuộc hạ vây quanh bước đi thật nhanh.

Hội nghị quỹ tiền tệ quốc tế lần này được tổ chức tại Cảng thành với quy cách cực cao. Hơn nữa, cuộc khủng hoảng tài chính càn quét Đông Nam Á càng nâng cao tầm quan trọng của hội nghị.

Tăng Quốc Sơn là một trong số ít những tư bản được mời. Từ điểm này có thể nhìn ra sức nặng của Tăng gia trong giới kinh doanh Cảng thành.

Tuy scandal của con trai Tăng Trí Uy khiến giá cổ phiếu của tập đoàn Tăng Thị giảm đáng kể, nhưng không đến mức thương cân động cốt. Quả thật sự việc khá ầm ĩ, rất nhiều nghị viên chỉ trích hắn can thiệp vào sự công chính của tư pháp.

Không quyền không thế, một nghị viên khua môi múa mép cũng chỉ là tú tài tạo phản mà thôi. Tăng Quốc Sơn cười khẩy.

Nếu không thể che giấu sự việc được nữa, tất nhiên sẽ có quản gia Thôi gánh chịu. Thậm chí nhà họ Tăng đã chuẩn bị sẵn bản thảo lão quản gia lừa gạt đứa con trai không nên thân của mình, chỉ chờ cơ hội thích hợp sẽ tung ra.

Trí nhớ của mọi người không tốt.

Chỉ cần Tăng Quốc Sơn hắn không chết, không tới vài năm nữa mọi người sẽ quên hết tất cả. Đến lúc đó, quản gia Thôi vẫn là quản gia Thôi trịch thượng kia, không thay đổi chút nào.

Có điều Tăng Quốc Sơn cực kỳ kinh ngạc trước thực lực mà Hòa Ký bày ra. Dưới một loạt hành động của hắn, đối phương không hề loạn, cực kỳ kiên cố.

Hiện tại phía cảnh sát đã nổi lên rất nhiều ý kiến khác nhau, thậm chí trước khi tới đây hắn đã nghe tin chủ nhiệm phòng điều tra ICAC Lục Chí Liêm cũng bắt đầu nhúng tay.

Điều này khiến hắn rất bất an.

Pằng!

Tiếng súng chát chúa khiến Tăng Quốc Sơn kinh ngạc. Hắn không phải hán tử xuất thân từ chém giết nên không nhạy cảm với âm thanh này. Hôm nay hắn đi tham dự hội nghị, người bên cạnh đều là tinh anh thương nghiệp, phản ứng không nhanh.

Chính phản ứng này đã lấy mạng hắn.

khi hắn dừng bước nhìn về hướng phát ra âm thanh, một viên đạn lạc xuyên qua cổ hắn.

Đại nghiệp thiên thu một ấm trà, hồng trần cuồn cuộn ba chén rượu.

Tăng Quốc Sơn che cổ ngã xuống, ánh mắt tràn đầy ngỡ ngàng và khó tin.

Mỗi tháng hắn bỏ ra mấy trăm nghìn để tập thể hình và chăm sóc sức khỏe, vậy mà lại chết thế này ư?

Sinh mạng nhanh chóng trôi đi, nam nhân nhắm mắt lại trong tiếng hét của mọi người.

Hiện thực không phải phim ảnh, sau khi Tô Bình Nam bộc lộ thực lực, hắn sẽ không quấn lấy nhà họ Tăng chém giết như trong phim.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, bạo lực mới là phương thức tốt nhất để giải quyết vấn đề một cách triệt để.

Cẩm Tú làm việc hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng!

Trên đường đạn bay vèo vèo.

Đường Đường ngồi xổm phía sau một chiếc xe điên cuồng ấn chụp. Toàn thân nữ hài run lên.

Không phải nàng sợ, mà là kích động.

Hiện tại Đường Đường đã tỉnh táo lại. Tin tức lớn và độc nhất vô nhị có ý nghĩa gì, là danh lợi đó.

Người vì tiền mà chết, chim chết vì ăn.

Đường Đường dám giơ máy ảnh chụp điên cuồng là vì nguyên nhân này.

Nữ hài chụp lại tất cả những gì xảy ra từ mọi góc độ.

Nhất là Hoa Thiên đi đầu, tay trái ghì lên thân súng AK điên cuồng bắn mở đường. Hắn là nhân vật quan trọng nhất trong các bức hình của nữ hài.

Vào lúc này, có thể nói kinh nghiệm quyết định sống chết.

Một cảnh sát xông đến đầu tiên bị bắn thành cái sàng, máu đỏ thẫm lênh láng trên mặt đất, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.

Đường Đường không chụp hình ảnh này, chẳng qua bỗng dưng nữ hài cảm thấy sống mũi cay cay. Nàng đoán được tuổi tác từ gương mặt không còn sức sống kia của đối phương.

Chừng hai mươi tuổi, độ tuổi trẻ trung tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn.

Đường Đường chợt hiểu ra mình phải chụp lại sự kiện lớn ngày hôm nay như thế nào.

Đám côn đồ không quan trọng, những người bình thường vô tội bị mất mạng cần được chụp lại khoảnh khắc cuối cùng trong đời.

Phim trong máy ảnh không còn nhiều. Sau khi chụp đám côn đồ mấy tấm liên tiếp, nữ hài bắt đầu điên cuồng tìm kiếm mục tiêu đáng chụp lại. Đột nhiên một hình ảnh khiến nàng sợ ngây người.

Đường Đường bỗng nhiên phát hiện trên chiếc cầu vượt cách đó không xa có một người cũng cầm một khẩu súng giống y hệt bọn côn đồ.

"Bọn hắn còn có đồng bọn ư?"

Nữ hài kinh ngạc suýt hét thành tiếng. Nhưng cảnh tượng kế tiếp khiến nàng quên cả chụp ảnh.

Người nọ đội mũ lưỡi trai, Đường Đường mở căng mắt cũng chỉ nhìn thấy chiếc cằm gầy gò của đối phương. Mà động tác của đối phương có thể miêu tả bằng một từ.

Lưu loát.

“Ơ?”

Rõ ràng là đối phương đã bắn một phát đạn, nhưng Đường Đường không chắc mình có nghe thấy âm thanh hay không, cứ thế nhìn đối phương thu súng, cất hung khí giết người vào một cái túi hình chữ nhật rồi biến mất trong đám đông.

Trên cầu vượt có không ít người qua lại, nhưng dường như ai cũng biến thành người mù, vẫn đi lại không ngớt. Trong hữu ý vô tình, kẻ xấu dường như chưa từng xuất hiện kia đã biến mất dạng.

"Ảo giác sao? Hay là những người đó đều bị mù?"

Đường Đường dụi mắt, trên cầu vượt yên tĩnh. Nữ hài không biết rằng nếu không phải do góc độ nàng đứng quá đặc biệt thì chưa chắc nàng có thể phát hiện ra cảnh tượng nhanh như chớp ấy.

Hết chương 1777.
Bình Luận (0)
Comment