Cuộc chiến vẫn còn tiếp tục.
So với đám côn đồ gan dạ kia, đám cảnh sát cẩn thận hơn nhiều. Bọn hắn vừa điên cuồng hò hét vào bộ đàm vừa nghiêng người tựa vào vật cản, không nhanh không chậm ngắm bắn đám côn đồ bỏ trốn.
Nhưng hiện tại con đường quá hỗn loạn, đám cảnh sát không thể ra tay tùy tiện như đám côn đồ không có gì kiêng kỵ kia, nhất thời bị mấy người Hoa Thiên lấn át.
"Đi thôi!"
Hoa Thiên gào lên với Thái Bình vẫn đang điên cuồng nổ súng, dẫn đầu nhảy qua rào chắn ven đường.
Đầu óc hắn vẫn luôn tỉnh táo, tất nhiên biết tình hình phe mình tốt là bởi vì đã đánh cho quân đội trở tay không kịp. Nếu không rời đi ngay thì phe mình không ai thoát được.
Mấy người còn lại lập tức đuổi theo. Tuy nhiên, khi Thái Bình nhảy qua rào chắn, đột nhiên hắn giống như bị gậy đập vào người, rơi thẳng xuống.
Một viên đạn bắn thủng đùi hắn.
Nam nhân lảo đảo đứng dậy. Vì đùi không có sức nên động tác nhảy qua rào chắn vô cùng chậm chạp.
Pằng!
Lại thêm một phát súng bắn trúng lưng Thái Bình. Chính phát súng này làm cho nam nhân không còn sức đứng dậy, vũ khí trong tay vì quán tính lúc ngã xuống mà văng ra xa.
"Đen thật!"
Thái Bình biết rõ mình không có sức nhảy qua rào chắn, song vẫn giãy giụa dựa vào rào chắn, không ngừng thở hổn hển.
"Đi bình an."
Thái Bình mỉm cười nói với Hoa Thiên đã dừng bước, vẻ mặt do dự. Bất kể kết cục của mình ra sao, cái tên hung hãn này chịu dừng bước vì mình chứng tỏ mình vẫn có một người huynh đệ.
Vậy là đủ rồi.
Thái Bình vẫy tay, ra dấu nhờ vả. Hoa Thiên gật đầu thật mạnh, sau đó bóp cò.
Pằng!
Trán của Thái Bình phun máu, cơ thể co giật vài cái rồi không còn hơi thở.
"Lạp Liệm, cướp một chiếc xe đi về phía đường Nathan. Đi bên đó không kẹt xe, chúng ta có thể thoát!"
Hoa Thiên không nhìn lại Thái Bình đã chết.
Ra ngoài lăn lộn thì sống chết có số, giàu sang do trời. Không trách được hắn, cũng chẳng trách được bất kỳ ai! Thái Bình biết quá nhiều chuyện, trong tình huống này Cảng thành nhất định sẽ dốc toàn lực bắt mình, vì vậy đối phương phải chết!
Tốc độ của Lạp Liệm rất nhanh. Sau khi ép một chiếc xe Pika dừng lại, hắn kéo tài xế ra ngoài: "Lên xe đi Thiên ca!"
Lúc này Hoa Thiên thể hiện ra vai trò của một thủ lĩnh. Hắn bắn hết một băng đạn rồi mới lên xe cuối cùng.
Chiếc xe Pika màu xanh đậm gầm rú lao ra ngoài trong tiếng súng bắn điên cuồng của cảnh sát.
Rốt cuộc trên đường Queen không còn tiếng súng rít gào nữa, tiếng kêu khóc cuồng loạn đầy ắp con đường chật chội.
Ít nhất thì trong mắt người bình thường, sự kiện đáng sợ như địa ngục này rốt cuộc cũng kết thúc.
...
"Có một phóng viên đang chụp ảnh, ta không chắc nàng có chụp được ta hay không."
Kẻ xấu thần bí trong mắt Đường Đường kia đã lên một chiếc xe Mercedes lao nhanh như bay. Hạng Tiểu Bình nói bằng giọng điệu không chắc chắn.
"Có người sẽ giải quyết tốt hậu quả."
Đỗ Cửu lái xe không lộ vẻ kinh ngạc: "Việc ngươi phải làm là lập tức lên thuyền từ Đồn Môn, hoàn toàn biến mất khỏi Cảng thành."
"Được."
Hạng Tiểu Bình châm điếu thuốc lá, hờ hững trả lời. Khói xanh bốc lên trong xe.
Giải quyết tốt hậu quả.
Ý nghĩa rất đơn giản, đó là giải quyết ổn thỏa mọi vấn đề còn lại sau khi sự việc xảy ra, giúp cho kết quả càng thêm hoàn mỹ.
…
"Tăng Quốc Sơn chết rồi, chết bởi một viên đạn lạc."
Với mạng lưới thông tin nhanh nhạy của Lý Văn Bân, tốc độ lấy được tin tức tình báo vô cùng nhanh. Lý Thương Đông báo cáo tình hình qua điện thoại không biết trong lòng cấp trên của mình đã nổi sóng to gió lớn cỡ nào, hắn vẫn nói ra phán đoán của mình: "Trong chuyện này chúng ta không có nhiều trách nhiệm. Ai mà ngờ được Hoa Thiên lại tình cờ xuất hiện chứ. Nhưng bên tổ trọng án đã phát điên, bên trên đã ra lập quân lệnh trạng, chỉ cần Hoa Thiên vẫn còn ở Cảng thành."
"Ta biết rồi, bên này sẽ nhanh chóng ép Hòa Ký khôi phục công việc. Tăng Quốc Sơn chết rồi, rất nhiều người sẽ gặp xui xẻo."
Lý Văn Bân bình tĩnh cúp máy.
Hay cho một chiêu giấu trời qua biển!
Lý Văn Bân không cần chứng cứ, hắn có thể khẳng định Hoa Thiên bị Phi Cơ lợi dụng, tên này chỉ là vật hi sinh.
Tổ trọng án muốn bắt Hoa Thiên?
Đùa gì thế!
Không phải Lý Văn Bân không tin tưởng năng lực của tổ trọng án. Mạng lưới quan hệ của Hòa Ký trải rộng toàn bộ thế giới ngầm Cảng thành, vô cùng đáng sợ.
Hòa Ký nhất định sẽ làm cho người này biến mất triệt để. Nếu đổi lại là mình, mình cũng nhất định sẽ làm như vậy.
Chết không đối chứng. Hoa Thiên đã là một quân cờ vô dụng, với tính cách của Phi Cơ, hắn tuyệt đối sẽ không mềm lòng nương ta. Nam nhân nghiêm mặt, cuối cùng thở dài.
Thế là ba mươi phút sau khi Tăng Quốc Sơn chết, Lý Văn Bân gặp Phi Cơ lần thứ ba.
"Các ngươi đi làm việc đi."
Lý Văn Bân xua tay bảo mấy cấp dưới rời đi, một mình đi vào phòng giam của Phi Cơ.
Vẫn quy tắc cũ, Lý Văn Bân chỉ liếc nhìn một cái, camera trên tường lập tức đổi hướng tắt máy.
Phi Cơ yên tĩnh ngồi trong góc, ngẩng đầu nhìn Lý Văn Bân với ánh mắt như cười như không.
"Nghe nói ngươi thích xì gà, ta cố ý mang cho ngươi một điếu."
Lý Văn Bân không giận dữ và khinh bỉ như hai lần trước. Hắn giống như một người bạn cũ ngồi cạnh Phi Cơ, lấy bật lửa ra đưa cho đối phương.
"Xì gà châm lửa bằng bật lửa không ngon."
Phi Cơ bắt chước dáng vẻ Tô Bình Nam hút xì gà, bắt đầu châm lửa. Khi cảm thấy được rồi, hắn mới nở nụ cười: "Cho ta mượn dao cắt đuôi xì gà."
Lý Văn Bân vẫn đưa cho đối phương. Hắn híp mắt nhìn Phi Cơ mặc áo tù màu vàng nhạt, hành động châm xì gà giống như quý tộc.
Từ chi tiết có thể nhìn ra rất nhiều điều.
Từ hành động hút xì gà của Phi Cơ có thể nhìn ra dã tâm tiến vào xã hội thượng lưu của hắn.