Tất nhiên thái độ của Trương Chí Hằng nhanh chóng gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ. Nam nhân nhìn chằm chằm những thiếu niên chặn trước cửa quán bida với vẻ mặt kinh ngạc.
Tất cả đều là trẻ con mười tám mười chín tuổi, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ hung ác và dã tính. Hắn không nhìn thấy sự tôn trọng pháp luật trong mắt những người này.
"Lão đại của các ngươi là Hổ Tiêm Đông Đỗ Thuận phải không?"
Trương Chí Hằng bị những thiếu niên này chọc giận. Nam nhân cho thiếu niên cầm đầu đeo bốn năm khuyên tai xem giấy chứng nhận của mình, giọng điệu lạnh lùng.
"Tránh ra ngay, nếu không ta sẽ tố cáo các ngươi gây cản trở công vụ."
"Sếp à, đứng tán gái ở cửa cũng phạm pháp sao?"
Thiếu niên tên là A Binh. Hắn thuộc thế hệ đầu sau năm 80, ranh mãnh hơn thế hệ trước. Trong đám côn đồ thế hệ trước ra ngoài lăn lộn xã hội, chẳng có mấy ai biết dùng pháp luật bảo vệ mình.
Hiển nhiên sự thông minh của hắn đã dùng sai đối tượng.
Trương Chí Hằng tính tình hung bạo không phí nước bọt, thẳng tay đấm vào bụng đối phương. A Binh chưa kịp phản kháng, một họng súng đen ngòm đã nhét vào miệng hắn.
Mùi thuốc súng gay mũi khiến A Binh hiểu rằng khẩu súng này không phải đồ trang trí.
"Tiểu quỷ ngươi mới bao lớn?"
Sức lực của Trương Chí Hằng rất lớn, họng súng lạnh như băng đảo trong miệng đối phương. Nước bọt và máu cùng chảy ra. Ánh mắt A Binh dại ra vì sợ hãi.
Dù sao hắn cũng không phải là lão giang hồ, mà chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi mới trưởng thành. Trong tình huống này, đầu óc hắn đột nhiên trống rỗng.
"Còn có ai muốn cản ta không?"
Trương Chí Hằng nhướng mày cười lạnh, nhìn đám thiếu niên không dám ho he. Đồng thời, hắn hơi khinh thường Hòa Ký tiếng tăm lừng lẫy.
Binh hèn tướng nhát.
Đây là đánh giá của hắn về mấy thiếu niên này.
Giang hồ càng già, lá gan càng nhỏ.
Trương Chí Hằng khinh thường những người trẻ tuổi mới trải đời, nhưng hắn không biết rằng những người trẻ tuổi không có vướng bận, chưa từng trải này mới dễ khống chế nhất.
Những người này thật sự dám giết người trong bóng tối, bởi vì bọn hắn hoàn toàn không biết mình sẽ đối mặt với cái gì.
Quân cờ mà thôi. Đối với Cẩm Tú mà nói, điểm này là đủ rồi.
…
Đỗ Thuận sầm mặt nhìn mấy người Trương Chí Hằng đẩy cửa đi vào, cuối cùng vẫn nở nụ cười miễn cưỡng.
"Chào sếp, chúng ta chưa gặp nhau bao giờ."
Đỗ Thuận thể hiện ra sự khéo léo chỉ có ở dân giang hồ thế hệ bọn hắn: "Chuyện gì đáng để ngươi không nể mặt như vậy?"
Đỗ Thuận đã thấy thái độ cứng rắn của đối phương lúc ở cửa. Hắn biết rõ cảnh sát dám làm vậy đều là nhân vật cực kỳ cứng rắn, hắn không muốn đắc tội với hạng người này.
"Trương Chí Hằng tổ trọng án."
Trương Chí Hằng lấy giấy chứng nhận ra: "Từng nghe danh Hổ Tiêm Đông, lần này chúng ta tới đây nhờ ngươi giúp một chuyện. Ta muốn biết tất cả tin tức liên quan đến Hoa Thiên và nữ nhân của hắn."
Một thân hàng hiệu và chiếc đồng hồ vàng trị giá hơn trăm ngàn trên cổ tay Đỗ Thuận nói cho Trương Chí Hằng một điều, người này cơ to nghiệp lớn, không phải dân liều mạng.
"Dạo này Hoa Thiên còn nổi tiếng hơn Thần Tiên Phát, sao ai cũng tìm tên khốn này thế."
Đỗ Thuận lắc đầu: "Người ta là mãnh long vùng khác, chúng ta là địa đầu xà, nước sông không phạm nước giếng, làm sao ta biết tin tức của hắn chứ."
Đỗ Thuận nói xong, sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Huống chi chỗ ta không phải trung tâm phúc lợi cung cấp tin tức. Chuyện gì cũng đến tìm ta thì ta còn làm ăn gì được nữa?"
"Không biết hay là không nói?"
Trương Chí Hằng cười khẽ, tiến lên vài bước. Mấy chục hán tử xăm rồng xăm phượng đầy người trong phòng bida lập tức rục rịch.
"Ta không biết."
Đỗ Thuận lạnh lùng nhìn ba người tổ trọng án bị bị đám đàn em dưới trướng mình bao vây: "Các sếp muốn chơi bida thì ta hoan nghênh. Nhưng nếu là chuyện khác thì mời các ngươi rời khỏi đây."
Tổ trọng án không phải tổ phòng chống tội phạm, không thể tra xét địa bàn mỗi ngày gây ảnh hưởng tới việc làm ăn của mình, tất nhiên Đỗ Thuận không sợ đối phương. Nhưng hắn đã xem nhẹ sự điên cuồng của Trương Chí Hằng. Hàng ngày tổ trọng án đều tiếp xúc với án mạng, người được vào tổ trọng án Cảng thành không ai không phải là kiêu binh hãn tướng. Trương Chí Hằng bị gọi là kẻ điên, từ đó có thể thấy hắn làm việc không trói buộc.
"Thuận ca, bảo bọn hắn dạt ra, chúng ta trò chuyện vài câu."
Trương Chí Hằng cười tươi, chủ động chìa tay với Đỗ Thuận: "Thêm bạn thêm đường, không có xung đột lợi ích thì cần chi phải tuyệt tình như vậy?"
Thêm bạn thêm đường, câu nói này khiến Đỗ Thuận nở một nụ cười. Nhưng khoảnh khắc hắn nắm lấy bàn tay đối phương đưa tới, một đồ vật lạnh lẽo được đặt vào tay hắn.
Hành động kế tiếp của Trương Chí Hằng có thể miêu tả bằng cụm từ "nhanh như thỏ".
Nam nhân lùi về sau, lấy ra khẩu súng thứ hai bên hông, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Hổ Tiêm Đông mới rồi còn ngông cuồng.
"Tập kích cảnh sát, cướp súng."
Trương Chí Hằng cười dữ tợn: "Ta có thể bắn chết ngươi ngay tại chỗ."
Sắc mặt Đỗ lão hổ xanh mét. Hắn rất thông minh, không có hành động nào khác, để mặc khẩu súng kia đặt trong tay mình: "Sếp nói đùa à, ở đây nhiều người nhìn như vậy, ngươi nói sao là vậy chắc?"
"Đúng, ta nói phải là phải."
Trương Chí Hằng cười lạnh trả lời: "Ngươi có thể đánh cược tòa tin ngươi hay là tin ta."
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo. Hai cảnh sát khác cũng lập tức cầm súng chĩa vào đám đàn em đang rục rịch.
Mấy người phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn. Nếu có người thông thạo nghiệp vụ ở đây, người đó sẽ biết Trương Chí Hằng không nói đùa. Bởi vì hắn làm ra trận hình công kích tiểu đội Alvater tiêu chuẩn nhất. Điều quan trọng nhất là súng của ba người đã mở chốt an toàn.
Có thể hành động cùng tên điên này nhiều năm, tất nhiên đồng nghiệp của Trương Chí Hằng cũng không phải người bình thường.