"Ta không cho ngươi nhiều thời gian đâu. Ta đếm mười con số."
Trương Chí Hằng tiếp tục gây áp lực cho Đỗ Thuận, ánh mắt lạnh lùng không hề che giấu sát ý: "Trước khi ta đếm xong, ngươi hãy nói ra những gì mình biết, ta xoay người rời đi. Nếu không, danh hiệu Hổ Tiêm Đông nhất định sẽ đổi người."
"Mười..."
Cổ tay cầm súng của Trương Chí Hằng không hề run rẩy, hắn lạnh lùng đếm số thứ nhất.
Đỗ Thuận sầm mặt. Cục diện hắn gặp phải không thua kém gì cuộc chém giết thảm khốc trên đường phố, thậm chí còn hiểm ác hơn.
Hắn là lão giang hồ, sao lại không nhìn ra Trương Chí Hằng không nói đùa kia chứ. Nếu là chuyện khác, Đỗ Thuận sẽ không phản kháng đến cùng chỉ vì thể diện...
Nhưng lại là chuyện của Hoa Thiên.
Địa vị của hắn ở Hòa Ký không thấp, đầu óc cũng thông minh, đương nhiên hắn biết chuyện của Hoa Thiên chưa chắc không liên quan đến Hòa Ký. Hơn nữa, mức độ chú ý và coi trọng của Phi Cơ đối với chuyện này khiến khiến Đỗ Thuận không dám mở miệng.
Mấy năm nay, tuy hắn có danh hiệu ngũ hổ, nhưng thật ra đã trở thành nhân vật ngoài rìa trong nội bộ Hòa Ký. Không phải Phi Cơ cố tình chèn ép xa lánh hắn, mà bởi vì hắn cố ý tránh xa trung tâm quyền lợi của Hòa Ký.
Lăn lộn trong băng đảng không giống lăn lộn nơi công sở.
Ngươi muốn kiếm nhiều tiền cũng được thôi, nhưng nhất định phải gánh vác đủ trách nhiệm khiến mọi người tâm phục khẩu phục. Không phải Đỗ Thuận thiếu can đảm, mà là hắn không hiểu Hòa Ký hiện tại.
Không chỉ Phi Cơ trở nên ngày càng đáng sợ, mà Hòa Ký cũng ngày càng xa lạ. Đỗ Thuận lăn lộn giang hồ hơn hai mươi năm, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến băng đảng có thể biến thành như vậy.
Từ trên xuống dưới hình thành một mạng lưới quan hệ hết lớp này đến lớp khác, cùng với dã tâm chen chân vào các lĩnh vực đã nói lên dã tâm ngang ngược của Phi Cơ.
Vẫn là câu nói kia, giang hồ càng già lá gan càng nhỏ.
Đỗ Thuận không có hùng tâm tráng chí như Phi Cơ, hắn đã rất thỏa mãn rồi, vì vậy hắn quyết định không tranh đoạt, chỉ kiếm tiền mà hắn nên kiếm.
Hắn sẽ không cầm gậy Long Đầu và cũng không muốn cầm, cũng không có hứng thú đánh chiếm thêm địa bàn.
Yên ổn kiếm đủ tiền, cuối cùng từ chức.
Dự tính của Đỗ Thuận rất thông minh, nhưng người trong giang hồ thân bất do kỷ. Cuối cùng, chuyện hắn không muốn xảy ra nhất vẫn kéo tới.
"Ba. Còn hai số nữa."
Trương Chí Hằng nói với vẻ mặt điên cuồng.
"Ta đoán thẩm phán chưa chắc sẽ tin tưởng ngươi."
Một giọng nói đột ngột vang lên ngoài cửa: "Sếp Trương, lạm dụng chức quyền và cố ý giết người là hai tội danh khác biệt đấy."
Mọi người nhìn ra cửa. Một hán tử mặc vest, vẻ mặt vô cảm đứng đó.
Rất nhiều người thay đổi sắc mặt, tất cả đều nhận ra nam nhân dám gây rối này là hồng hôn của Hòa Ký, Hung Nhân Kiệt hung ác nhất!
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, câu nói này đã thể hiện sự máu tanh và tàn khốc trên giang hồ.
Mặc dù ngũ hổ Hòa Ký vẫn long bàng hổ cứ, thập kiệt Tân Ký vẫn hô mưa gọi gió. Nhưng trong mắt đám du côn mới vào giang hồ, rất nhiều người trong số bọn hắn đã nhân vật hết thời.
Nửa tháng trước, một trong thập kiệt Tân Ký là La Thiêm bị người ta chém đứt tay phải trong ngõ nhỏ, không chết coi như hắn mạng lớn.
Không phải băng đảng báo thù, hung thủ là mấy du côn Nguyên Lãng xảy ra mâu thuẫn với hắn trong quán bar.
Trong quán bar, bởi vì bốn năm trên du côn này không hiểu quy củ nên La Thiêm đã dạy dỗ bọn hắn. Nhưng lúc đó hắn đã uống say bí tỉ không thể ngờ rằng đám người kia lại dám mai phục mình.
Mặc dù sau đó, mấy tên du côn này kẻ thì chạy trốn, kẻ thì bị chém, nhưng có những việc không thể chối cãi. Mượn một câu nói: theo sự trỗi dậy của kẻ mạnh thế hệ mới, tầm ảnh hưởng của dân giang hồ thế hệ trước như mặt trời ngả về tây.
Trong mắt đám du côn này chỉ có Hòa Ký, thậm chí bọn hắn cho rằng đại ca hồng côn lừng lẫy nhất không phải Phi Cơ, không phải Minh Vương, lại càng không phải Hạng Thất ca gần như đã tẩy trắng lên bờ.
Mà là Hung Nhân Kiệt!
Khi Hạng Thất đến thăm La Thiêm đã nói một câu được lưu truyền rộng rãi.
"Giang hồ đã khác rồi, phải chú ý tới phương pháp. Một là ác đến cùng, hai là khách sáo chút, đừng dùng nắm đấm dọa người."
Hạng Thất thở dài nhìn La Thiêm mặt xám như tro: "Mấy tiểu tử động đến ngươi thậm chí còn không dám đến địa bàn của Hung Nhân Kiệt. Sự việc đã thành ra thế này, ngươi nhường lại vị trí Hồng Khám đi."
…
Gác lại chuyện vị trí của Tân Ký thay đổi, từ điểm này có thể nhìn ra ác danh của Hung Nhân Kiệt.
Hung Nhân Kiệt dẫn theo mấy đàn em xuất hiện ở quán bida. Rất nhiều thuộc hạ của Đỗ Thuận khom người, đồng thanh hô: "Kiệt ca."
Trương Chí Hằng kinh ngạc trước thái độ của những người này. Cho dù hắn là người ngoài cũng có thể nhìn ra đàn em của Đỗ Thuận rất cung kính.
Điều này làm cho sắc mặt của Đỗ Thuận càng thêm khó coi.
Trương Chí Hằng và Hung Nhân Kiệt không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Một kẻ ác, một kẻ điên.
Kẻ trước nhếch miệng: "Lại xuất hiện một Kiệt ca?"
Trương Chí Hằng dùng giọng điệu khinh bỉ hỏi: "Còn hai số nữa, ngươi đoán xem ta có giết hắn không."
"Sẽ không, ngươi không có gan."
Hung Nhân Kiệt trả lời với vẻ mặt vô cảm: "Ngươi giết chết hắn, bản thân ngươi tuyệt đối không thoát được tội danh cố ý giết người. Không chỉ ngươi, mấy đồng nghiệp của ngươi cũng bị liên lụy."
"Nhất định sẽ, bởi vì ta là kẻ điên."
Trương Chí Hằng nở nụ cười điên cuồng, sau đó nhìn Đỗ Thuận ở trung tâm dòng xoáy: "Hai. Cách lúc ta nổ súng chỉ còn một số."
Trong quán bida yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bầu không khí trở nên nặng nề vì sự xuất hiện của Hung Nhân Kiệt.
Hung Nhân Kiệt làm động tác mời, không ngăn cản, chỉ khoanh tay lẳng lặng nhìn Trương Chí Hằng. Vẻ mặt lạnh lùng khiến cõi lòng những người ở đây ớn lạnh.