Đỗ Thuận đã từng này tuổi, từ trước đến giờ hắn chưa từng phải cân nhắc nhiều vấn đề trong thời gian ngắn như vậy.
Dinh thự ở châu Úc, con trai đang đi học, khoản tiền tiết kiệm mấy chục triệu.
Hắn sợ hãi.
Hắn nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt Trương Chí Hằng, cũng thấy Hung Nhân Kiệt nhìn mình đầy khinh bỉ.
Nếu là mười năm, thậm chí năm năm trước, Đỗ Thuận sẽ chủ động phản kích. Hắn hung ác kiệt ngạo, không cho phép người khác chĩa súng vào đầu hắn như vậy, giết xong cùng lắm thì chạy trốn đến Hà Lan hoặc châu Úc. Hồi đó hắn không thiếu dũng khí đông sơn tái khởi.
Nếu là năm năm trước, hắn vẫn dám dùng tính mạng đánh cược xem rốt cuộc đối phương điên đến vậy hay không.
Nhưng hiện giờ hắn không dám.
Bởi vì chết rồi thì chẳng còn gì hết.
Gia sản chục triệu, vợ con... hắn không bỏ được.
"Một!"
Trương Chí Hằng hô con số cuối cùng, đồng thời ngón trỏ bóp cò súng đã khẽ dùng sức.
Hắn không nói dối, từ đầu đến cuối Trương Chí Hằng là một kẻ điên bất chấp hậu quả!
"Ba giờ tối nay, nữ nhân của Hoa Thiên là A Đệ dự định giao dịch súng trường với người Philippines. Khẩu Thủy Văn của Trường Nhạc là người trung gian. Những chuyện khác ta không biết."
Đỗ Thuận đang híp mắt đột nhiên lên tiếng.
"Hợp tác vui vẻ."
Trương Chí Hằng chưa thu vũ khí ngay. Hắn và mấy đồng nghiệp đưa mắt nhìn nhau, sau đó xoay người đi ra ngoài. Thậm chí khi đi ngang qua Hung Nhân Kiệt, nam nhân còn cất giọng khinh bỉ thì thầm.
"Chuột vẫn hoàn chuột, vĩnh viễn không thể lộ ra ánh sáng."
Bầu không khí trong quán bida không vì Trương Chí Hằng rời đi mà bớt căng thẳng. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Hung Nhân Kiệt im lặng.
"Thuận ca, ngươi là tiền bối, nhưng ngươi không giữ quy củ."
Hung Nhân Kiệt chỉ nhìn Đỗ Thuận sắc mặt trắng bệch: "Làm sai thì phải nhận phạt đúng không Hổ Tiêm Đông?"
Không đe dọa, không giận dữ, không có mưa to gió lớn như trong tưởng tượng. Thậm chí giọng điệu của Hung Nhân Kiệt cực kỳ bình thản: "Giang hồ không kính già, ngươi nhường lại danh hiệu này đi thôi."
Hung Nhân Kiệt xoay người đi ra ngoài, không nhìn Đỗ Thuận nữa.
"Gọi Hỏa Ngưu và A Hào tới gặp ta."
Hung Nhân Kiệt tỏ ra bình tĩnh càng khiến trái tim Đỗ Thuận băng giá. Hắn là lão giang hồ, hắn hiểu rõ một điều.
Lần này mình thỏa hiệp chẳng khác nào chấm dứt quan hệ.
Đám Phi Cơ tuyệt đối sẽ không tha cho mình sống. Hiện tại cơ hội duy nhất của hắn là Hòa Ký sẽ không gióng trống khua chiêng xử lý mình. Đây là đường sống duy nhất của hắn.
Có hối hận không?
Không hẳn.
Đỗ Thuận hiểu một cái đạo lý, nếu như lúc đó hắn chống lại Trương Chí Hằng, hắn nhất định sẽ chết!
Hiện tại vẫn còn một đường sống. Yêu cầu duy nhất là phải nhanh.
Hổ Tiêm Đông từng kiệt ngạo hung ác thậm chí không có tâm tư phản kháng, từ đó có thể thấy hiện tại Hòa Ký đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
...
"Hắn lăn lộn lâu như vậy, đương nhiên sẽ lo trước lo sau."
Tô Bình Nam lập tức nhận được tin tức. Hắn không tức giận như cấp dưới tưởng tượng, trái lại có phần thổn thức. Tô Bình Nam ở thời không kia đã xuyên không, sao lại không hiểu đạo lý người trong giang hồ thân bất do kỷ chứ.
Có thể hiểu nhưng không có nghĩa là sẽ nhân từ nương tay. Nam nhân muốn đi tiếp con đường này thì nhất định phải vượt qua mọi rào cản.
Đám người Rebecca, Đỗ Cửu lộ vẻ kinh ngạc. Bọn hắn không hiểu vì sao lão đại lại nhận xét Đỗ Thuận như vậy.
"Quy củ là quy củ."
Tô Bình Nam gõ bàn: "Vị trí bày ra đó, không cần đích thân ra tay, không ngại cho đàn em bên dưới một cơ hội."
…
Cho đàn em bên dưới một cơ hội, câu nói này của Tô Bình Nam đã định đoạt kết cục của Đỗ Thuận.
Thế nào là lão giang hồ? Đó là nắm được tất cả các quy tắc trong bóng tối, biết rõ các loại đá ngầm bãi hiểm trong dòng chảy này.
Đỗ Thuận chính là một lão giang hồ. Hắn đã bơi lội trong bãi nước đục này lâu như vậy, bây giờ muốn lên bờ lại bị câu nói của mình chặn lại.
Trong lòng không cam nhưng không khiến hắn mất đi lý trí.
Hắn biết rất rõ sau khi Lữ Tư Kiệt rời đi, thứ mà mình sẽ phải đối mặt là cơn bão của gã khổng lồ Hòa Ký. Lữ Tư Kiệt không ra tay, không phải vì đang ở trên địa bàn của mình, mà là không muốn để lại manh mối. Đối với việc này trong lòng hắn rất rõ.
Điều mà con hổ đã từng mạnh nhất phương Đông này chọn không phải phản kháng, mà chỉ là một từ.
Chạy.
Hắn định trốn đến một nơi mà các xúc tu của Hòa Ký vươn không tới. Phải biết rằng phần lớn tài sản mà Đỗ Thuận đã tích cóp trong những năm nay đều đang ở nước ngoài, chỉ cần hắn trốn thoát khỏi Cảng thành, vậy thì đóa hoa sẽ có ngày nở lại.
"A Hào, toàn bộ tiền ở trong vùng đều đã được chuyển đến két sắt số 3 bến Ngư Nhân, chúng ta sẽ liên lạc sau."
Hắn gọi điện cho thân tín A Hào, tiếp đó lại thông báo cho đàn em của mình nhanh chóng liên hệ điện thoại với Phí lão đại bên làm ăn buôn lậu an bài ổn thỏa tất cả những việc này, sau đó Đỗ Thuận lái chiếc Ferrari yêu thích nhất của mình biến mất trong màn đêm mịt mù.
Động thái vội vàng của đại ca khiến những anh em đã đi theo hắn nhiều năm nhìn nhau.
"Thuận ca bị Kiệt ca dọa sợ vỡ mật rồi sao? Cho dù Thuận ca có xuống nước, cùng lắm cũng chỉ là mở hương đường thi hành gia pháp, cũng chỉ là hai ngón tay mà thôi."
"Hai ngón tay?"
Sắc mặt của người còn lại tối sầm phản bác: "Thuận ca lại không hiểu quy tắc sao? Sự tình không đơn giản như vậy, hiện tại chúng ta là Hoà Ký mới rồi."
Lời còn chưa nói hết, điện thoại của hai người gần như đồng thời đổ chuông. Bọn hắn nhìn nhau, trong lòng biết rõ chỉ có một vài người trong nội bộ Hòa Ký mới quan tâm đến sự sống chết của Đỗ Thuận, nhưng A Đạt hiện tại mới là tâm điểm chú ý của toàn bộ hai giới hắc bạch tại Cảng thành.