Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1788 - Chương 1788. Sinh Ra Đã Ở Vạch Đích

Chương 1788. Sinh ra đã ở vạch đích
Chương 1788. Sinh ra đã ở vạch đích

A Đạt là một tên vô danh tiểu tốt. E rằng cả đời này hắn không bao giờ nghĩ tới mình sẽ thu hút một lượng lớn sự chú ý như vậy. Tất cả những điều này là bởi vì sau lưng hắn là Hoa Thiên, nam nhân đã nổ súng bắn chết Tăng Quốc Sơn trước cửa trung tâm triển lãm hội nghị quốc tế!

Loại người này bắt buộc phải chết! Cảng thành là một cảng tự do, kiểu tình huống đó tuyệt đối không được xuất hiện ở Cửu Long thành. Không có phú hào nào muốn mình đặt chân đến một nơi không ổn định.

Cảng thành bắt buộc phải ổn định.

Đây là tư duy thống nhất của kiến ​​trúc thượng tầng Cảng thành, bất luận Tăng Quốc Sơn hiện tại có bao nhiêu kẻ thù hay bằng hữu, nhưng những đại phú hào cùng một giai tầng đó đều có chung một cảm giác kiếp sợ sau khi thoát khỏi cái chết.

Tăng gia thậm chí còn công khai treo thưởng một triệu tệ, khi được phóng viên hỏi như nào thì mới được nhận thưởng, Lý Văn Nguyệt cũng chính là Tăng phu nhân thậm chí còn dùng một từ cực kỳ không thích hợp.

Bắn chết!

Phải biết rằng Cảng thành không có án tử hình, từ việc này có thể thấy lòng hận thù sâu đậm của phụ nữ.

Tăng gia muốn Hoa Thiên chết, mà Tô Bình Nam cũng không để người này sống sót.

"Vẫn chưa có tin tức của Thiên ca sao?"

Sự việc của Hoa Thiên đã cực kỳ ồn ào, hai người A Đệ và A Đạt đương nhiên là nhận được tin tức. Hai người đã theo Hoa Thiên sống ngoài vòng pháp luật lâu như vậy, dĩ nhiên không thể không cảnh giác, hai người gần như là lập tức rời khỏi điểm hẹn ban đầu.

Việc này đã giúp hai người thoát nạn. Hai người A Đệ không hề biết rằng, chỉ ba phút sau khi mình rời đi, tám nam nhân đã xuất hiện trong nhà kho.

"Không có."

A Đạt lộ vẻ mong đợi, A Đệ nhìn hắn và trả lời. Ánh mắt của nữ nhân có chút u ám.

Nàng hiểu rõ tính cách của Hoa Thiên, biết rõ nam nhân đa nghi này sẽ không tin tưởng bất cứ ai, nhưng nàng thực sự không thể ngờ rằng ba của con mình lại lựa chọn không tin tưởng mình.

"Đã tìm được chỗ mua súng chưa?"

A Đệ chuyển chủ đề: "Thiên ca nhất định sẽ tìm thấy chúng ta, có những thứ này chúng ta mới giúp được hắn."

"Được rồi, một tiếng nữa sẽ giao dịch, bên bán là đám người Philippines."

A Đạt trả lời: "Những tên khốn này ra giá cao hơn 30% so với giá thị trường, nhưng những rất an toàn. Bọn hắn không có liên hệ gì với các thế lực địa phương tại Cảng thành. Chúng ta không phải lo lắng sẽ bị bán đứng."

"Ừm, cẩn thận chút là tốt nhất."

A Đệ xoa xoa trước bụng vẫn chưa có dấu hiệu nhô lên, vẻ mặt kiên quyết: "Cho dù thế nào, chúng ta nhất định sẽ bình an vô sự."

Khi mọi ánh nhìn đổ dồn vào A Đạt, hiện trường một vụ giết người khác lại bắt đầu.

"Sợi dây chuyền này rất thích hợp với ngươi."

Trước quầy Swarovski ở quảng trường thời đại vịnh Đồng La, hai người đẹp vẻ ngoài phong độ xuất sắc đang ngắm nhìn chiếc vòng cổ thiên nga đen kinh điển, bình luận sôi nổi.

Viên pha lê thiên nga đen kết hợp với cần cổ trắng và mảnh khảnh của Mộ Dung Thanh Thanh hiện lên cực kỳ sinh động.

"Tặng ta làm quà đi." Câu nói này của Rebecca là thật lòng thực ý.

Đồ của Swarovski so với giá trị của hai người họ không đáng là gì, nhưng Mộ Dung Thanh Thanh vẫn rất nghiêm túc nói.

"Còn thích cái gì nữa, ta đều tặng cho ngươi."

Rebecca vốn rất sùng bái Mộ Dung Thanh Thanh, lại cảm thấy món quà này có hơi rẻ tiền, ánh mắt nàng nhìn về địa điểm bán trang sức Chanel: "Ở bên đó cũng có rất nhiều đồ tốt”.

Nụ cười ngọt ngào của cô gái bán hàng có chút cứng đờ, lộ vẻ ngưỡng mộ hai nữ nhân này.

Mặc dù nàng không biết danh tính của đối phương, nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo sự giàu có và hào quang mà hai người này đang sở hữu là thứ mà cả đời nàng không thể chạm tới.

"Đúng vậy, món đồ trang sức này rất hợp với vị tiểu thư này. Với thân phận của hai vị hoàn toàn không cần dùng tới giá cả để làm nổi bật sự cao quý của mình."

Cô nàng phục vụ rất khéo nói chuyện, thậm chí nàng còn mỉm cười bổ sung thêm một câu.

"Thiên nga đen tượng trưng cho sự cao quý, cũng có thể mang đến tình yêu."

Sợ Mộ Dung Thanh Thanh không mua, cô nàng phục vụ hùng hồn nói: "Trong truyền thuyết, thiên nga đen chỉ có một bạn tình trong suốt cuộc đời, đeo nó có thể sẽ có được một người chung thủy yêu mình cả đời."

Câu nói này có lực sát thương cực mạnh đối với người khác, hôm nay lần đầu tiên mất đi hiệu lực.

"Tình yêu?"

Mộ Dung Thanh Thanh cười ngặt nghẽo, hai vai không ngừng rung lên, nhưng trong ánh mắt chỉ coi đó là những kẻ chưa từng thấy qua hào khí tung hoành.

“Mời Phật là phải thắp hương”.

Mộ Dung Thanh Thanh đeo sợi dây chuyền lên chiếc cổ xinh như thiên nga của mình: "Ta nhận nén hương này của ngươi."

Nữ nhân gật đầu với Rebecca, quay người lập tức bước ra ngoài.

Vẫn còn vài tiếng trước khi Tô Bình Nam muốn nàng rời khỏi Cảng thành, nàng vẫn còn một việc cuối cùng chưa làm.

Giết người.

Có một loại người sinh ra đã ở vạch đích.

Người khác làm việc vất vả cả đời để có được một ngôi nhà rộng mấy chục mét vuông, một chiếc ô tô bình thường phải cố gắng mới mua được, nhưng bọn hắn chỉ cần búng tay là được những thứ này.

Có thể nói bọn hắn kể từ khi được sinh ra đã không cần phải nỗ lực đấu tranh như những người bình thường, thứ mà cả đời này bọn hắn cần chỉ là thực hiện ý nghĩa nhân sinh của bản thân hoặc là sống một cuộc đời tiêu sái.

Rồng sinh chín con, mỗi con mỗi khác.

Quách Vân Phàm là loại người thứ hai.

Theo cách nhìn ​​​​của hắn, mấy cái ý nghĩa lý tưởng đều là nhảm nhí. Cuộc đời ngắn ngủi, hưởng lạc mới là điều đáng để làm.

Quả thật Quách gia không thiếu tiền. Cộng thêm hắn là con trai thứ, con trai trưởng Quách Vân Long chỉ mong muốn đệ đệ này của mình là người vô dụng, thời gian lâu dần, Quách Vân Phàm đã hoàn toàn sa vào tửu sắc.

Hết chương 1788.
Bình Luận (0)
Comment