Tửu sắc, thú vui này khiến người ta hạnh phúc, nhưng mê muội sa vào sẽ biến thành người phế. Về việc bản thân xúc phạm Rebecca tại buổi đấu giá, tên phú nhị đại này có sự lý giải của riêng mình.
Thậm chí khi ông già nhà hắn mắng hắn, hắn còn hùng hồn nói lý.
"Một đóa hoa giao tiếp không biết sau lưng dựa vào cái gì, tại sao ta không thể chửi?"
Thấy lão già vẫn đang tức giận, Quách nhị công tử tiếp tục nói: "Ta biết mình vô dụng, nhưng vẫn có gan giúp bạn mình trút giận."
"Hơn nữa, việc này chỉ có lợi không có hại."
Quách Vân Phàm thể hiện ra sự xảo quyệt đặc hữu của hắn: "Chửi vài câu không mất đi miếng thịt nào, không có xung đột lợi ích thực sự. Mọi người đều biết rõ tính cách của ta là như vậy. Nữ nhân Chung gia đó dĩ nhiên sẽ không dám làm to chuyện, đồng thời chúng ta còn lấy lòng được Tăng gia."
Đám con ông cháu cha tuy vô dụng nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
Phân tích không có vấn đề gì, chỉ là hắn không biết hắn đã chọn sai thời điểm, cũng chọn sai đối tượng. Hành động của hắn giống như đang khiêu khích một thế lực đang muốn phá vỡ trần nhà leo lên trên.
Rebecca là người mà Tô Bình Nam chọn để làm phát ngôn cho giới cao tầng của Hòa Ký.
Nữ nhân đại diện cho Hòa Ký, cũng đại diện thái độ của Tô Bình Nam đối với thuộc hạ. Thời điểm này bất luận là Hòa Ký hung ác nhất, hay đổi thành bất kỳ thế lực nào khác, thì đều là thời điểm hung hãn nhất, huống hồ là Tô Bình Nam hung ác hiểm độc.
…
Vào cuối những năm 1990, nghề bán hoa ở Cảng thành đã rất phát triển.
Trong hộp đêm luôn có người đẹp từ khắp mọi miền đất nước, cho dù là trang phục, trang điểm hay là khí chất đều khiến cho Hạ Quốc cùng thời theo không kịp. Thịnh Kinh tuy đã có dấu hiệu bắt kịp, nhưng vẻ bề ngoài vẫn bị lép vế.
Mặc dù vậy, Quách Vân Phàm với khuôn mặt đỏ bừng vì uống rượu vẫn không hài lòng.
Hắn là một tay hái hoa lão luyện, sớm đã không còn hứng thú với kiểu nữ nhân chi tiền là nằm xuống này, người mẫu và minh tinh cũng đã chán ngấy, gần đây hắn lại đam mê loại thiếu nữ thuần khiết.
Thuần khiết ngây thơ mới là tốt nhất.
“Quá chán, đi sang quận khác có nhiều nữ sinh hơn.”
Quách nhị thiếu gia nói với đám bạn ăn chơi của mình, sau đó đứng dậy. Đột nhiên hắn đờ đẫn tại chỗ.
Đang đứng trong hành lang của lối đi là một nữ nhân mà hắn chưa từng gặp. Câu nói này có thể không chính xác, nói đúng ra đó là kiểu phụ nữ hắn chưa từng gặp bao giờ.
Nữ nhân mặc một chiếc áo gió màu xanh nhạt, tướng mạo của nàng không phải kiểu cằm nhọn quyến rũ mà hắn đã quá quen đến mức thấy buồn nôn, khuôn mặt thậm chí còn hơi to, nhưng chính sự kết hợp này lại khiến nữ nhân trông có vẻ rất hùng khí.
Đây không phải là thứ khiến hắn mê mẩn nhất.
Thứ khiến hắn mê mẩn nhất là ánh mắt. Lông mày của nữ nhân này rất hiếm gặp, chuyển động của ánh mắt không phải là quyến rũ mà là khinh khỉnh.
“Đây mới là nữ nhân. "
Sau khi chỉnh lại bộ vest của mình, Quách Vân Phàm bỏ lại tất cả các nữ sinh phía sau, sải bước lớn đi về phía đó.
"Quăng tiền, bất luận bao nhiêu."
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn. Không phải Quách nhị công tử hào phóng mà là vì hắn cảm thấy đáng giá!
"Tiểu thư, có thể cùng uống một ly không?"
Quách Vân Phàm cố làm ra vẻ dí dỏm, một tay còn chống lên tường, hành động này của hắn rất giống với một câu nói rất nổi tiếng của giới trẻ.
“Kabe-don.”
"Nói cho ngươi biết một bí mật, ngoại trừ ta ra, ở đây không ai có thể uống được rượu whisky chính hiệu nhất."
Quách Vân Phàm tiếp tục nói.
Nữ nhân nhíu mày, rất nghiêm túc nhìn tỉ mỉ nam nhân trước mặt, "Quách Vân Phàm, Quách nhị thiếu gia?"
"Là ta."
Quách Vân Phàm cười càng lúc càng vui vẻ: "Tối nay, ngươi có thể gọi ta là Vân Phàm”
Lời tán tình của hắn còn chưa kịp nói hết, tay phải của nữ nhân đã đưa tới bóp cổ hắn.
"Thả lỏng hơi thở, dùng hai tay giữ chặt lấy cổ họng."
Nữ nhân ghé sát vào tai nam nhân, người ngoài nhìn vào thấy giống một đôi uyên ương đang tìm mồi trong hộp đêm.
Cổ họng đau dữ dội khiến Quách Vân Phàm không nói nên lời, hắn đành ngoan ngoãn dùng hai tay giữ chặt cổ họng. Ánh mắt chứa đầy nỗi sợ hãi về cái chết.
"Rất tốt, từ từ hô hấp, không được buông tay."
Mộ Dung Thanh Thanh khép hai tay lại, ép cơ thể Quách Vân Phàm vào sau cây cột nguy nga tráng lệ. Hành động này khiến đám bạn ăn chơi của hắn cười phá lên, ánh mắt chứa đầy sự ngưỡng mộ khả năng tán gái của Quách Vân Phàm.
"Giết chết ngươi quá dễ dàng."
Nữ nhân rất vui vẻ làm động tác tạm biệt với hắn: “Rebecca nhờ ta hỏi thăm ngươi."
Đôi mắt của Quách Vân Phàm mở to đầy kinh sợ.
Năm phút sau, tiếng hét của một nhân viên phục vụ vang vọng khắp đại sảnh, mà nữ nhân đã biến mất không dấu vết.
…
Khi Quách Vân Phàm trút hơi thở cuối cùng, Khẩu Thủy Văn bước vào đại bản doanh của người Philippines.
Thế lực của người Philippines ở Cảng thành vốn không lớn, đại bản doanh của bọn hắn cũng cực kỳ tồi tàn. Đó là một quán bar thủy thủ trông rất tồi tàn nằm trên bến tàu số 13.
Nói là quán bar, kỳ thực chính là một nơi uống rượu được làm từ vài chiếc container. Nó không cách âm, thậm chí có thể nghe rõ tiếng gió biển rít gào.
"Hà Tắc tiên sinh, hôm nay sắc mặt hồng hào, xem ra vận may rất tốt."
Khẩu Thủy Văn cười lớn vỗ vai đối phương, có thể nhìn ra cực kỳ thân thiết.
"Ngồi đi."
Hà Tắc có nước da đen, chiếc mũi khoằm rất dễ nhận ra khiến hắn trông có có vẻ lạnh lùng.
"Sao phải khách khí như vậy, mang cho ta một ly Bloody Mary."
Khẩu Thủy Văn cười ha ha ngồi xuống: "Không phải thời gian vẫn chưa tới sao? Gấp gáp tìm ta làm gì vậy? Yên tâm đi, mối làm ăn này không có vấn đề gì đâu."
"Thật không vậy?"
Hà Tắc nhìn Khẩu Thủy Văn, nụ cười trên mặt trở nên lạnh lùng.