Khẩu Thủy Văn là lão giang hồ, thông qua biểu hiện của đối phương, trực giác mách bảo hắn hai từ nguy hiểm.
"Lão huynh, sao lại hỏi như vậy?"
Lão giang hồ chính là lão giang hồ, cho dù trong lòng run sợ, nhưng kỹ năng diễn xuất của Khẩu Thủy Văn đủ để giành được giải Kim Tượng mà tất cả diễn viên đều mơ ước.
"Không phải ngươi cảm thấy ta có vấn đề chứ? Đã hợp tác nhiều năm như vậy, CMN có khi nào ta lừa các ngươi chưa?"
Uất ức, tức giận, và cả nghi hoặc thể hiện tinh tế trên khuôn mặt già nua có phần từng trải của hắn.
"Nhiều súng trường như vậy, lại còn cả đạn, bên mua là ai?"
Hà Tắc coi như không nhìn thấy màn biểu diễn của Khẩu Thủy Văn, chỉ chậm rãi đưa ra câu hỏi của mình: "Chỗ này gần đây không yên bình, ta không muốn đám lửa đó cháy đến chỗ ta."
"Việc này trái với quy tắc."
Khẩu Thủy Văn lạnh lùng cười, hắn biết rất rõ phẩm hạnh của những người này, lúc này mình tuyệt đối không được nhu nhược.
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, người mua là ai?"
Hà Tắc lấy súng ra, chỉ thẳng vào Khẩu Thủy Văn: "Có phải liên quan đến Hoa Thiên?"
"Không phải."
Khẩu Thủy Văn cố ý tỏ ra kinh ngạc, "Là mấy đại thiếu gia tới đây kiếm tiền, không kiên quan gì đến Hoa Thiên."
Tuyệt đối không được thừa nhận. Mặc dù Khẩu Thủy Văn không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng đã có những tin tức khác truyền đến tai đối phương.
Thừa nhận chắc chắn sẽ bị những người này giết.
Chính vào lúc Khẩu Thủy Văn đang dần cảm thấy tuyệt vọng, Hà Tắc đột nhiên đặt súng xuống, sau đó nói:
"Ta tin ngươi."
Câu nói này khiến hắn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Lấy điếu thuốc ra, châm lửa.
Khẩu Thủy Văn cố gắng giữ bình tĩnh: "Đừng đùa giỡn như vậy, ngươi dọa người như vậy sẽ dọa chết người đấy. Chúng ta là lão bằng hữu nhiều năm, luôn hợp tác rất vui vẻ...."
Lời của hắn còn chưa nói hết, thì một sợi dây thép mảnh như sợi tóc bất ngờ siết chặt cổ hắn.
"Đáng tiếc, có người ra giá rất cao muốn mạng của ngươi, xin lỗi nhé.”
Hà Tắc nhìn Khẩu Thủy Văn vẫn đang liều mạng vùng vẫy, nói ra bản chất của giang hồ.
“Mạng của ngươi không đáng tiền, nhưng có người lại khăng khăng trả rất nhiều tiền, vì vậy ngươi chỉ có thể chết mà thôi.”
Chứng cứ không quan trọng, tình bạn không quan trọng. Điều quan trọng chỉ có lợi ích. Hòa Ký long bàng hổ cứ, có thể sẵn sàng nhường con đường này cho người Philippines làm ăn, vậy thì Khẩu Thủy Văn bắt buộc phải chết!
Hiện thực không phải là đi đóng phim, nếu có thì chỉ là ngươi lừa ta bịp chứ không phải là nhiệt huyết dâng trào.
Thông qua các loại tin tức để phán đoán, hiện trường giao dịch lần này của Khẩu Thủy Văn và bên môi giới đã bị toàn bộ hệ thống truy bắt theo dõi, Tô Bình Nam dù có điên cuồng đến đâu cũng sẽ không dùng đá chọi với đá.
Sự nắm bắt chính xác thế cục của nam nhân này khiến người ta ớn lạnh. Hắn làm ra một lựa chọn, đó là cắt đứt hết tất cả những manh mối trước khi hoàn thành thế trận truy bắt, đanh thép nói cho toàn bộ Cảng thành biết quy tắc của thế giới ngầm do ai nắm giữ!
Đồng thời, hắn cũng muốn dùng sự việc này để nói với Lý Văn Bân, việc hợp tác với Hòa Ký không phải là ngươi chết ta sống, mà là trao đổi nhu cầu, là hội tụ lợi ích và thỏa hiệp lẫn nhau.
Hòa Ký không phải là cái bô, mà là thế lực mới đang nổi!
…
A Đạt cũng đã chết.
Chết trước mười phút cuộc hẹn gặp giữa hắn và Khẩu Thủy Văn. Thậm chí đến lúc chết, hắn cũng không biết tại sao mình đã cẩn thận như vậy mà vẫn xảy ra chuyện.
Hắn đã chết trên sự tự tin của mình.
Hắn đã làm rất tốt việc giao dịch với Khẩu Thủy Văn, chỉ xác định thời gian chứ không xác định địa điểm, như vậy hắn có thể kiểm soát được thế chủ động. Đáng tiếc, việc duy nhất mà hắn không nên làm chính là bí mật liên lạc với một con tàu sắp ra khơi.
Hoa Thiên xảy ra việc lớn như vậy, A Đạt không phải A Đệ, với tình hình hiện tại hắn không muốn cùng chết với đối phương.
Hắn không hề biết rằng Tô Bình Nam sau khi đọc tư liệu của hắn đã có một nghi vấn: "A Đạt này đã không theo Hoa Thiên từ lâu, làm sao hắn có thể từ bỏ sự sống chết của mình?"
Với phán đoán này, A Đạt đã bị người của Hòa Ký theo dõi ngay khi hắn liên lạc được với Đại Phi Trần.
Kết quả không nói cũng rõ.
Sự dũng mãnh của Lữ Tư Kiệt khiến sự phản kháng của A Đạt trở nên vô ích, A Đạt nằm trên mặt đất với ánh mắt tuyệt vọng.
Lữ Tư Kiệt mỉm cười: "Nói ra A Đệ đang ở đâu, ta sẽ tha cho ngươi một đường sống."
A Đạt tưởng như được ân xá. Nhưng ngay sau khi hắn nói địa chỉ, có hai cánh tay to lớn đã bóp chặt cổ của hắn.
…
A Đệ trước giờ chưa từng hoang mang như vậy.
A Đạt đã đi lấy hàng, Hoa Thiên vẫn không có tin tức gì, hiện tại trong lòng nàng lặp đi lặp lại điềm báo chẳng lành.
"Đây không phải là điềm lành."
A Đệ lẩm bẩm một câu rồi đứng dậy, nàng bắt buộc phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Từ bỏ hang ổ.
A Đệ thuê một căn nhà ở đối diện nơi ở tạm thời của nàng, đây là kinh nghiệm mà Hoa Thiên đã dạy cho nàng.
Hoa Thiên nói việc này có thể cứu nàng một mạng.
Sau vài phút lắng nghe động tĩnh bên cửa, A Đệ cảm thấy không có gì bất thường mới mở cửa ra, phản chiếu trong ánh mắt nàng là mấy nam nhân với vẻ mặt lạnh lùng.
Lùi lại, rút súng ra.
Đối mặt với tình huống bất ngờ, A Đệ không thể không nhanh. Nhưng hành động của những người đó còn nhanh hơn.
Lữ Tư Kiệt bước một bước đã áp sát A Đệ, căn bản không cho đối phương cơ hội nổ súng, đồng thời hạ vai, toàn bộ thân eo phát lực.
Thiết Sơn Hạo!
A Đệ có cảm giác như mình bị một chiếc xe tải hạng nặng lao tới đâm phải, toàn bộ cơ thể bay lên không trung rồi nặng nề rơi xuống đất.
Đối phương rõ ràng là người trong giang hồ làm việc rất tàn nhẫn, căn bản không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để phản kháng, kế tiếp liền dùng một cước hướng tới phần bụng của nàng!