"Ta đầu hàng!"
A Đệ lập tức co người lại bảo vệ phần bụng của mình, bởi vì chỗ đó có con của nàng!
"Bụp!"
Đối phương không vì lời nói của nàng mà nương tay, vẫn đá rất mạnh vào cánh tay đang bảo vệ bụng của nàng.
"Ta đang có đứa con trong bụng!"
A Đệ biết rõ đối phương tuyệt đối sẽ không dừng lại cho đến khi mình hấp hối, lập tức dùng giọng nói thảm thiết cầu xin.
Những lời này lại càng khiến Lữ Tư Kiệt công kích dữ dội hơn.
"Tìm ngươi rất vất vả, khiến ta rất tức giận."
Lữ Tư Kiệt ngồi xổm xuống, nhìn A Đệ đang cố gắng bảo vệ phần bụng, "Không được lừa ta, nếu không ta nhất định đánh chết ngươi!"
Đám người Hung Nhân Kiệt có người nào không có tâm tư kín đáo. Từ một loạt lời nói và hành động của A Đệ, nữ nhân này quả thật đã mang thai.
Ánh mắt mọi người nhìn A Đệ trở nên tế nhị.
“Đứa con là của Hoa Thiên?”
Hung Nhân Kiệt nhếch miệng: “Có con rồi mà còn ra ngoài ăn cướp, ngươi đúng là đủ liều.”
Nữ nhân không nói gì, mắt cụp xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhìn biểu hiện của A Đệ, giọng nói của Hung Nhân Kiệt lạnh lùng: “Muốn bảo vệ con mình thì nhất định phải nói ra sự thật. Chúng ta không muốn tàn nhẫn trong những chuyện này.”
“Không biết.”
A Đệ lắc đầu. Đứa bé trong bụng khiến nữ nhân không còn sự bướng bỉnh như trước: “Hoa Thiên không tin tưởng bất kỳ ai, kể cả ta.”
“Không biết mà ngươi lại để cho A Đạt mang nhiều vũ khí như vậy?”
Hung Nhân Kiệt nhìn chằm chằm vào mắt A Đệ: “Cho dù hai người có làm cũng không dùng đến nhiều súng đạn như thế.”
“Ta không nói láo. Ta cho rằng A Thiên nhất định sẽ không bỏ lại ta. Ta làm như vậy là để chuẩn bị gặp hắn.”
A Đệ biết những người trước mắt rất tàn nhẫn. Vì đứa bé, nữ nhân không dám giấu diếm: “Tin tức ta chuẩn bị vũ khí nhất định sẽ truyền đến tai hắn. Ta càng có ích với hắn, khả năng hắn liên lạc với ta càng lớn.”
Hung Nhân Kiệt nheo mắt nhìn nữ nhân trước mặt. Trực giác nói cho hắn biết đối phương không nói dối. Nhưng boss quá coi trọng Hoa Thiên, điều này khiến cho hắn hơi do dự.
Vốn dĩ trong phán đoán của Tô Bình Nam, chỉ cần tìm được A Đệ là có thể tìm được manh mối của Hoa Thiên. Dựa theo cách làm tàn nhẫn của Tô Bình Nam, hắn đương nhiên sẽ không giữ lại nữ nhân này.
Bây giờ, chẳng những không có tin tức của Hoa Thiên mà A Đệ còn có thai.
“Đi theo ta, ta dẫn ngươi đến gặp một người.”
Cuối cùng, Hung Nhân Kiệt bàn tay dính đầy máu tươi đã từ bỏ ý định ban đầu. Nam nhân thở dài: “Chết sống có số, để xem tạo hóa của ngươi.”
…
A Đệ xác thực hiểu rất rõ Hoa Thiên.
Mặc dù Hoa Thiên còn chưa nhận được tin tức của A Đệ, nhưng trong lòng hắn đã có suy nghĩ liên lạc với nữ nhân để tìm ít súng đạn.
Điểm này hai bên không mưu mà hợp.
Trận đấu súng khốc liệt trên đường phố đã làm giảm bớt số lượng súng đạn dự trữ của đám người Hoa Thiên. Hiện tại, ba cây súng trong tay bọn hắn còn chưa đến trăm viên đạn, không đủ đánh một trận ác liệt khác.
“Bất luận ai muốn giết ta, ta nhất định sẽ bắt hắn trả một cái giá đắt.”
Hoa Thiên biết rõ tình huống của mình. Tính tình hung ác khiến cho hắn hiểu được cơ hội sống sót duy nhất của mình là biến thành một khúc xương khó gặm.
Giết ta? Để xem ai có hàm răng tốt như vậy?
Đêm càng lúc càng sâu.
Đêm nay không trăng, bầu trời đen như mực dính ngoài cửa sổ, cảm giác như sắp có bão.
Bên trong gian phòng yên tĩnh đến dọa người.
Tất cả mọi người đều không tìm được Hoa Thiên, bởi vì nam nhân này đủ cẩn thận. Hắn tích trữ lương thực và nước uống trong căn cứ bí mật của mình.
Thậm chí Hoa Thiên còn ném đi không ít bia bên trong, có thể thấy được nam nhân này thận trọng đến cỡ nào.
Từ lúc chạy trốn đến bây giờ, đám người này không hề bước ra khỏi căn phòng nửa bước.
“Thiên ca, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Cứ ở đây mãi cũng không phải cách.”
Kim Cương cảm thấy buồn nôn sau khi ăn mì. Hắn đã uống không ít bia, thật sự không nhịn nổi nữa, lập tức đưa ra suy nghĩ của mình: “Hay là chúng ta dứt khoát làm một vố lớn, sau đó nở mày nở mặt rời khỏi Cảng thành.”
“Đúng vậy, Thiên ca, ngươi mang chúng ta đi làm một trận đi.”
Mã Đạt và Lạp Liệm đồng thời lên tiếng, ánh mắt của hai người đều tỏa sáng.
Những tên côn đồ này dám ngang nhiên đối đầu với cảnh sát, bọn hắn là dân liều mạng trời sinh. Cho dù bọn hắn đang trong tình huống nguy hiểm, người nào cũng dã tính mười phần.
“Có biết vì sao Cảng thành nhiều năm như vậy chỉ xuất hiện một Đại Phú Hào không?”
Ánh mắt Hoa Thiên nhìn đám đàn em ngo ngoe muốn động của mình như nhìn đồ ngốc.
Mặc dù hắn vẫn được gọi là người nối nghiệp Diệp Kế Hoan, nhưng Hoa Thiên tôn sùng nhất là cách làm việc của Trương Tử Hào.
Mấy người lắc đầu.
Đại Phú Hào là thần tượng của tất cả những người đến đây để kiếm tiền. Thu nhập hàng trăm triệu khiến mọi người phải kinh ngạc.
“Bởi vì Đại Phú Hào có đầu óc. Hắn không phải một tên trộm ngu ngốc.”
Hoa Thiên nhìn ba người, giọng điệu bình tĩnh: “Cướp không phải là cầm ít vũ khí xông vào nhà, bắn vài phát lên trần nhà rồi bỏ đi sao?”
Hoa Thiên tiếp tục cười lạnh: “Từ nghiên cứu địa hình cho đến làm việc rồi rút lui, chúng ta tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót nhầm lẫn nào mới có thể ra tay. Bây giờ gió lớn như vậy, chúng ta lại ra ngoài làm loạn, chán sống rồi sao?”
Mặc dù mọi người im lặng, nhưng trong mắt vẫn toát lên sự không cam lòng.
Đám người này đúng là ngu như heo. Một chút xíu cũng không kiên nhẫn được, bọn hắn chẳng bao giờ làm được những điều vĩ đại.
Đây là cách nhìn của Hoa Thiên về đám đàn em của mình.
Hắn thật sự cũng có chút lo lắng. Rõ ràng trong khoảng thời gian này, mọi người đều súng ống không rời thân, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng. Nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
Một mình bước đến bên cửa sổ, Hoa Thiên lấy chiếc điện thoại di động duy nhất của mình ra, bỏ vào một chiếc sim rác đã chuẩn bị từ trước.
Người bên ngoài không thể tin được, chỉ có nữ nhân ngốc nghếch A Đệ mới là lựa chọn duy nhất khiến Hoa Thiên yên tâm.
Nhìn dãy số quen thuộc trong điện thoại, biểu hiện của Hoa Thiên trở nên do dự.