A Đệ thề nàng tuyệt đối chưa từng gặp qua nam nhân này. Thậm chí đến Cảng thành lâu như thế, nàng cũng chưa từng nghe nói có một người như vậy.
Một nam nhân có thể khiến cho mấy hồng côn nổi tiếng của Hòa Ký phải khom người khoanh tay đứng phía sau, không dám thở mạnh.
Khí chất mạnh mẽ trong cử chỉ của nam nhân khiến A Đệ cảm thấy căng thẳng và sợ hãi giống như lần đầu tiên đi theo Hoa Thiên làm việc.
Tô Bình Nam nhìn A Đệ đang căng thẳng, chỉ hỏi ba vấn đề.
“Hoa Thiên có biết đứa bé này không?”
A Đệ lắc đầu.
“Ngươi có biết Hoa Thiên còn nuôi một nữ nhân hay không?”
Mạng lưới tình báo của Hòa Ký giúp cho Tô Bình Nam biết được rất nhiều chuyện mà A Đệ không biết. Nàng mờ mịt lắc đầu.
Tô Bình Nam hỏi một vấn đề cuối cùng: “Nếu giữa đứa bé và Hoa Thiên chỉ có thể chọn một, ngươi sẽ chọn thế nào?”
Nữ nhân và nam nhân là hai loài sinh vật khác biệt.
Nếu là nam nhân, có lẽ hắn sẽ chú ý mình rốt cuộc đã rơi vào một vòng xoáy đáng sợ nào đó. Bởi vì Tô Bình Nam xuất hiện, sự kiện của Hoa Thiên càng thêm khó bề phân biệt. Lựa chọn chính xác nhất là phân tích khả năng hóa giải như thế nào chứ không phải cứ tập trung vào câu nói kia của đối phương có thật hay không.
Hoa Thiên còn có một nữ nhân.
Trong đầu A Đệ chỉ quanh quẩn câu nói này của Tô Bình Nam, đến mức khi Tô Bình Nam hỏi vấn đề sau cùng, nàng không lập tức đưa ra câu trả lời.
Tô Bình Nam rất có kiên nhẫn. Nam nhân ngồi ngay ngắn tại chỗ chờ nữ nhân đưa ra câu trả lời.
Nữ nhân có tính can đảm đặc biệt của người trong giang hồ nhưng lại không có đầu óc tương xứng. Bất luận thế nào, chỉ cần nàng trọng tình trọng nghĩa, cộng thêm một đứa bé còn chưa ra đời, hắn không ngại để lại một con đường cho đối phương.
“Ta lựa chọn đứa bé.”
A Đệ ngẩng đầu nhìn nam nhân khiến nội tâm của nàng phát lạnh: “Nhưng ta muốn xác định một điều rốt cuộc Hoa Thiên có nữ nhân khác hay không?”
“Được.”
Tô Bình Nam gật đầu.
Với thực lực của Hòa Ký, muốn điều tra việc này không khó. Hắn nhận được tin tức nữ nhân khác của Hoa Thiên là một giáo viên nhà trẻ, hoàn toàn không liên quan gì đến giang hồ.
“Nếu ta xác định được tính chính xác của tin tức này, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm ra Hoa Thiên.”
A Đệ nói tiếp: “Nhưng ta hy vọng ngươi có thể thả ta và con của ta.”
“Đối với ta mà nói, mạng của các ngươi không quan trọng. Ngươi giúp ta tìm Hoa Thiên, chẳng những ta sẽ thả ngươi, mà còn cho ngươi một số tiền để ngươi đến Bắc Âu thay đổi cuộc sống khác.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Nữ nhân như ngươi rất ít, hãy cố mà sống cho tốt.”
A Đệ nhìn chằm chằm Tô Bình Nam, muốn phán đoán đối phương có lừa gạt mình hay không. Khí thế cường đại của nam nhân khiến nàng không có dũng khí đưa ra một lời cam đoan với đối phương.
“Sói Tây Bắc bình thường sẽ giữ lại một phương án dự phòng để cứu mạng chúng.”
Tô Bình Nam nhìn chăm chú đối phương: “Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.”
…
A Đệ là nữ nhân. Nàng bị Hoa Thiên phản bội làm choáng váng đầu óc, không nhìn ra được sự quỷ quyệt trong sự việc. Nhưng Lý Thương Đông và Trương Chí Hằng là nam nhân chính hiệu.
Hơn nữa còn là hai cảnh sát già đời.
Trương Chí Hằng đập nát tất cả mọi thứ trong phòng làm việc. Lý Thương Đông lạnh lùng nhìn nam nhân đang phát tiết lửa giận trong lòng. Tiếng thở dốc của hắn đã bán đứng tâm trạng phẫn nộ của hắn.
Tất cả manh mối đột nhiên bị cắt đứt.
Cảm giác này rất giống việc ngươi bị đánh bằng gậy khi về đích.
Bực tức và sợ hãi.
Đây là cảm nhận của Lý Thương Đông.
Lý do bực tức là vì chỉ hai tiếng trước, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Với lực lượng của tổ trọng án, thậm chí hắn còn xin luôn đội Phi Hổ, có vẻ như luật pháp đã nằm trong tay hắn.
Chỉ cần chờ A Đạt liên lạc với Khẩu Thủy Văn, mọi chuyện sẽ nước chảy thành sông. Nhưng Khẩu Thủy Văn đột nhiên biến mất, không có người Philippines nào ở đó, thậm chí còn phát hiện một thi thể trong rừng cây ở Nguyên Lãng.
Thông qua so sánh với hình ảnh, thi thể chính là A Đạt.
Điều này chẳng khác nào nói với Lý Thương Đông và Trương Chí Hằng rằng bọn hắn bận rộn cả ngày chỉ là một câu chuyện cười.
Ngoại trừ bực tức, Lý Thương Đông càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Hắn là một người vô cùng thông minh. Đây rõ ràng không phải là chuyện mà Hoa Thiên có thể làm ra được. Giẫm nát mọi manh mối trước mặt cảnh sát, loại năng lượng này không phải một con sói Tây Bắc đơn độc có khả năng có được.
Sau đó, hắn nhớ đến Hoa Thiên giống như trùng hợp bắn chết Tăng Quốc Sơn trước trung tâm triển lãm và hội nghị quốc tế.
Mọi thứ đều kín kẽ một cách đáng sợ.
“Phát tiết xong chưa?”
Nhìn Trương Chí Hằng đã dừng lại, Lý Thương Đông lên tiếng: “Những thứ này không phải trùng hợp, là đối phương trần trụi khiêu khích. Bây giờ điều chúng ta cần làm không phải tức giận loạn xạ, mà là tìm hiểu xem rốt cuộc người đứng đằng sau là ai.”
Lý Thương Đông dừng lại một chút mới nói tiếp: “Ngươi nói xem việc đại phú hào chết có phải chuyện ngoài ý muốn hay không?”
Trương Chí Hằng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lý Thương Đông: “Vì sao ngươi lại hỏi như vậy? Lý do?”
Mặc dù hai người không cùng một ban ngành, nhưng hắn đã từng nghe thấy sự khôn khéo và tài giỏi của Lý Thương Đông. Cho nên hắn không cho rằng đối phương bắn tên không đích…
“Lý do?”
Lý Thương Đông bước đến trước tấm bảng màu trắng dùng để phân tích tình tiết vụ án, lấy một cây bút màu đỏ viết hai từ lên đó.
Lợi ích.