Rất nhiều người bên dưới lộ ra vẻ khó hiểu, bởi vì theo ý kiến của bọn hắn, vụ án bắn súng của Hoa Thiên không có bao nhiêu điểm đáng ngờ. Đơn giản chỉ là vụ kẹt xe dẫn đến cảnh sát hoài nghi, sau đó hai bên ra tay bắn nhau.
Theo phân tích các manh mối để lại trong xe, đám người Hoa Thiên hẳn đang dự định thực hiện một vụ cướp đã được lên kế hoạch từ lâu. Logic của những điều này được tích hợp với nhau rất trơn tru và không có gì đáng ngờ.
“Bọn hắn muốn đi cướp ở đâu?”
Lý Thương Đông duỗi ngón tay thứ nhất ra: “Căn cứ theo tác phong làm việc nhất quán của Hoa Thiên, vì sao hắn không chọn những cửa hàng vàng, đồng hồ và trang sức trên đường Đôn Đạo?”
“Thứ hai, căn cứ theo cảnh sát miêu tả, đám người Hoa Thiên công kích người của chúng ta trước trong tình huống chúng ta còn chưa xác định được điều gì. Điều này không bình thường.”
Lý Thương Đông duỗi ngón tay thứ hai.
Trương Chí Hằng đưa ra ý kiến phản đối: “Hoa Thiên làm việc rất ác độc, ra tay trước rồi nói sau cũng không hiếm.”
“Người của ta đi theo hắn hơn một năm. Người này làm việc vô cùng cẩn thận.”
Lý Thương Đông lắc đầu: “Người đầu tiên nổ súng là tài xế của Hoa Thiên. Mà tài xế này có một thân phận.”
Nam nhân nhìn xung quanh: “Lưu manh của Hòa Ký.”
“Trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.”
Lý Thương Đông nhìn tấm bảng trắng chi chít chữ viết.
“Những gì chúng ta phải làm là sử dụng tất cả trí tưởng tượng của mình để kết nối những thứ dường như không liên quan này thành một thứ có ý nghĩa.”
Nam nhân nhìn Trương Chí Hằng: “Nếu ta đoán không sai, Đỗ Thuận rất có thể là một lỗ hổng. Nhất định phải dẫn hắn về đây.”
Lý Thương Đông có một số suy đoán không nói ra.
Một loạt hành động của cảnh sát khiến hắn có chút hoài nghi Lý Văn Bân. Hơn nữa, sau khi hắn đưa ra nghi vấn, Lý Văn Bân vẫn chuyên quyền thả đám lãnh đạo cấp cao của Hòa Ký ra.
Chuyện này không có gì to tát, nhưng điều khiến cho hắn nghi ngờ nhất chính là vị lãnh đạo này đã nói chuyện với Phi Cơ hơn một tiếng đồng hồ trong phòng thẩm vấn mà không có người thứ ba.
Hai nam nhân có địa vị và thân phận hoàn toàn khác nhau sẽ nói cái gì?
Bàn việc nhà sao?
Lý Thương Đông cười lạnh lùng. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến hắn tổ chức cuộc họp với danh nghĩa tổ trọng án.
Mặc dù căn cơ của nam nhân không sâu, nhưng hắn lăn lộn từ tầng dưới chót lên đến chức vụ như bây giờ, không thể nói Lý Thương Đông không có bản lĩnh.
…
Đêm nay tối như mực, lại dài vô cùng. Đặc biệt là Đỗ Thuận lừng lẫy một thời, mỗi giây mỗi phút là một sự dày vò.
Hắn là nhân vật già đời lăn lộn trên giang hồ, huống chi còn là một hổ Tiêm Đông tung hoành giang hồ lâu năm.
Có thể nói từ lúc hắn dự định trốn khỏi Cảng thành, kế hoạch của hắn là lừa gạt tất cả mọi người.
Bất luận đối mặt với Mã A Hào hay là tâm phúc Hỏa Ngưu, hắn đều không nói thật. Những gì mà hắn nói qua điện thoại đều rất đáng ngờ. Bởi vì Đỗ Thuận cần hai người này giúp hắn thu hút mọi ánh mắt, để hắn có thể yên bình rời khỏi nơi này.
Nói thật lòng, Đỗ Thuận không nỡ rời đi.
Biểu hiện của Phi Cơ và Đại D năm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Bây giờ đảo mắt một cái, đối phương thậm chí không cần lộ diện mà hắn đã như chó nhà có tang.
“Thằng chó, sớm biết vậy năm đó ta đã thịt ngươi rồi.”
Đỗ Thuận mang theo một chiếc túi đầy tiền mặt, mặc áo khoác đen đội mũ bóng chày, nhổ tàn thuốc và chửi bới dữ dội trên cầu tàu trong gió biển thổi tới.
Còn chưa đầy mười phút nữa thuyền sẽ cập bến, nỗi lo lắng trong lòng nãy giờ rốt cuộc đã có thể thả lỏng một chút.
Con thuyền này là thuyền buôn lậu đi Hà Lan, người liên hệ là lão Giang đã rời khỏi giang hồ từ rất lâu, không có liên quan gì đến thế lực bản địa Cảng thành. Đỗ Thuận nghĩ hẳn không có vấn đề gì.
Điện thoại bên hông lại run lên. Đây đã là cuộc điện thoại thứ tư trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Đỗ Thuận nở nụ cười của người chiến thắng, chậm rãi nghe máy.
“Lão đại, khi nào thì ngươi đến?”
Giọng điệu của Hỏa Ngưu không nghe ra điểm bất thường nào: “Ta đã lấy hết đồ trong két sắt, bây giờ ta đang ở khách sạn Lệ Tinh chờ ngươi. Hiện tại có rất nhiều người muốn giết ngươi. Phi Cơ đã truyền ra tin tức nói ai xử lý được ngươi thì nâng đỡ người đó. Ngươi nhất định phải cẩn thận.”
“Ngươi có muốn xử lý ta không?”
Đỗ Thuận nhìn ánh sáng chói lọi xuất hiện trên mặt biển đen kịt, ý cười càng lúc càng sâu: “Hỏa Ngưu, nếu ta đoán không sai, bây giờ ngươi không ở một mình.”
“Lão đại, mười tám tuổi ta đã đi theo ngươi, làm sao ta có thể bán đứng ngươi được. Ra ngoài lăn lộn, quan trọng nhất là nghĩa khí.”
Giọng nói của Hỏa Ngưu có chút tức giận.
“Nghĩa khí?”
Đỗ Thuận như nghe thấy câu chuyện gì đó rất buồn cười: “Xử lý ta, ngươi cần chuẩn bị ít nhất năm đao thủ. A Xương cũng có mặt ở đó chứ?”
Lần này Hỏa Ngưu không nói gì, trong điện thoại chỉ có tiếng rè rè chói tai của sóng điện.
“Trong túi kia có tám trăm nghìn. Ca ca, ngươi vì ta vất vả nhiều năm như vậy, xem như báo đáp cho ngươi. Tạm biệt.”
Đỗ Thuận không tiếp tục để ý đến lý do thoái thác của đối phương, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó ném điện thoại vào trong biển.
Thuyền đã cập bến, hắn cũng đã diễn kịch với đám phản bội xong, cuối cùng hắn vẫn cao hơn một bậc.
Nhìn đèn sáng càng lúc càng gần, Đỗ Thuận khó giấu được nụ cười. Dựa theo tốc độ của đối phương, chỉ ba phút nữa là có thể lên bờ.
Đến lúc đó, hắn sẽ thật sự an toàn.
Tiếng bước chân dồn dập phía sau khiến nụ cười trên mặt Đỗ Thuận trở nên ảm đạm. Nam nhân quay đầu, bảy tám thiếu niên như mãnh hổ đánh về phía hắn.
Nhờ ánh đèn trên mặt biển, Đỗ Thuận nhìn thấy rất rõ sự điên cuồng trên gương mặt non nớt của đám thiếu niên. Trong tay bọn hắn là dao rựa thường dùng của băng đảng xã hội đen.