Một cuộc chém giết bắt đầu trong bóng tối.
Một bên là Hổ Tiêm Đông, một bên là đám nhóc miệng còn hôi sữa dùng tính mạng của mình để kiếm phú quý.
“Khốn kiếp, ngươi thay răng chưa vậy?”
Đỗ Thuận rốt cuộc đã bộc phát năng lực có thể giúp hắn có được tên tuổi Hổ Tiêm Đông.
Không lùi mà tiến tới.
Đỗ Thuận giận dữ hét lên, sau đó đá vào bụng thiếu niên trên cùng, đá hắn cong thành con tôm. Tiếng kêu thảm thiết của thiếu niên phá vỡ sự yên tĩnh của bầu trời đêm.
Đây là liều mạng tranh đấu chứ không phải mấy trò chơi trẻ con. Đỗ Thuận không hề có chút suy nghĩ nương tay. Sau khi đá người đằng sau một cái, hắn nhanh chóng xông đến bên cạnh đối phương, dùng cùi chỏ nện thẳng vào cổ đối phương.
Tiếng xương gãy khiến bước chân của đám thiếu niên hơi ngừng lại.
Bọn họ ngẩn người nhưng Đỗ Thuận thì không. Lúc này, hắn đã nhặt lên con dao rựa của thiếu niên đã chết.
Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
Đỗ Thuận rất tin tưởng câu nói này. Cho dù bây giờ hắn chỉ có một mình, hắn cũng sẽ giết tới. Đám thiếu niên kia rõ ràng chỉ mới bước vào giang hồ, nhìn thấy cảnh giết người đã sợ thất thần. Quả thật muốn chết mà.
Hai bên đến gần, Đỗ Thuận chém ra một dao.
Ngay lập tức, máu phun ra từ cổ của một thiếu niên có mái tóc màu xanh lam và đeo khuyên mũi. Đỗ Thuận không dừng lại mà dùng tay trái đâm con dao dài vào bụng một thiếu niên khác.
Cơn đau dữ dội khiến thiếu niên bị thương nặng ở bụng kêu lên thất thanh.
“Bao nhiêu người trong lũ khốn kiếp các ngươi muốn giẫm lên ta để có được vị trí này?”
Nhìn đám thiếu niên còn lại chạy tứ tán, Đỗ Thuận tức giận mắng. Sau đó, hắn thản nhiên buông con dao dài trong tay xuống, quay người đi về phía bờ biển.
Pằng!
Thân hình Đỗ Thuận lung lay. Nam nhân không thể tin được nhìn xuống chỗ tim mình đang chảy máu ồ ạt. Lúc này, cơ thể cường tráng không còn sức lực. Đỗ Thuận lảo đảo bước đến lan can tàu, quay đầu nhìn thiếu niên hai tay run rẩy, sắc mặt trắng bệch do lần đầu tiên giết người.
Hắn nhận ra đối phương.
Một đàn em ở bãi đậu xe thuộc địa bàn của mình, ngày thường rất ít nói. Lần nào thấy mình, hắn cũng là người đầu tiên xông lên chào hỏi, còn giúp lau sạch chiếc xe của mình.
Mình lại chết trong tay người này?
Sắc mặt Đỗ Thuận cổ quái nhìn đối phương, vẫy tay ra hiệu cho đối phương đi tới: “Là A Tài sao? Ngươi đúng là có gan bắn ta đấy.”
“Giết ngươi, ta có thể dẫn đội.”
A Tài run rẩy bước đến trước mặt Đỗ Thuận, thái độ ngoan ngoãn như ngày thường.
“Cho ta điếu thuốc.”
Thái độ của Đỗ Thuận vẫn là kẻ bề trên: “Coi như tiễn ta một đoạn đường.”
Pằng! Pằng! Pằng!
Trả lời hắn là tiếng súng bóp cò liên tục của A Tài.
“Ta là A Thái, Thái Tín Mệnh.”
Thiếu niên có biệt danh Phong Thủy Tử rống to với Đỗ Thuận đã không còn hơi thở: “Lão đại, ta đã nói với ngươi mấy chục lần, ta tên A Thái, vì sao ngươi không nhớ? Vì sao ngươi lại không nhớ?”
Cậu thiếu niên không ngừng bóp cò.
Hắn thuộc dân 8x.
Thế hệ này không có sự hung dữ như các bậc tiền bối, nhưng lại có sự điên cuồng và thù địch mà những người xuất thân khổ cực khác không có.
…
Rất nhiều người trên thuyền tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình chém giết, nhưng không có ai quá kinh ngạc. Nét mặt của tất cả mọi người đều không thay đổi. Thậm chí chủ thuyền da ngăm đen chán ghét nhìn Đỗ Thuận nằm trong vũng máu, phun ra một bãi nước bọt.
“Đáng tiếc ta chỉ kiếm được tiền đặt cọc. Nhìn tình huống của tên gia hỏa này, tuyệt đối là một con dê béo.”
Con tàu lại ra khơi, bến tàu trở lại bóng tối như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Sự tàn ác của giang hồ được thể hiện rõ ràng vào thời điểm này.
“Phong Thủy Tử, ngươi giết Thuận ca sao?”
Biểu hiện của những thiếu niên còn lại như khóc mà không phải khóc, quỷ dị không nói nên lời. Dù sao rất nhiều người trong số bọn hắn đều là lần đầu tiên trải qua loại chiến đấu tuyệt vọng này.
Cho đến bây giờ, bọn hắn mới biết được khoảng cách chênh lệch giữa mình và những hồng côn cao cấp đó như thế nào.
Không phải bất cứ ai mang theo dao đều có thể xông xáo giang hồ.
“Ừm, hắn chết rồi.”
Lần đầu tiên giết người, Phong Thủy Tử nhanh chóng khôi phục biểu hiện như bình thường. Hắn dùng chân đá vào Đỗ Thuận không còn hơi thở, sau đó trả lời.
“Sau này không phải chúng ta sẽ phát tài sao?”
Phản ứng của mỗi người khác nhau. Có người ôm thi thể đồng bọn khóc lớn, có người ngồi xổm một bên nôn mửa, chỉ có thiếu niên ham muốn công danh lợi lộc nhất mới nói ra câu này.
“Giết Đỗ Thuận chỉ là bước đầu tiên. Chuyện còn lại chúng ta không xử lý được đâu, lập tức thông báo cho băng đảng.”
Mặc dù giọng điệu của Phong Thủy Tử vẫn còn run rẩy nhưng mạch suy nghĩ vô cùng rõ ràng: “Chúng ta không thể giải quyết được chuyện này.”
Thiên Minh Tử Thái Thiên Minh, Phong Thủy Tử Thái Tín Mệnh, hai người này ngày sau được gọi là Thiên Mệnh Phong Thủy, có thể nói hai “đại tướng” cuối cùng của Hòa Ký đã bắt đầu xuất hiện.
Mặc dù bây giờ Thái Tín Mệnh vẫn còn rất non nớt.
Giang hồ là gì?
Trong lòng rất nhiều thanh niên thôn quê không có hiểu biết sâu sắc gì, trong mắt những người trẻ tuổi, giang hồ chỉ là hai câu nói.
Đủ oai phong, đủ cao.
Ta thấy ngươi liền khó chịu, ta có thể xử ngươi luôn. Ta bất mãn với ngươi, ta có thể giẫm lên các ngươi. Chưa từng thấy người chết, chưa từng giết người, thậm chí chưa từng chém giết, cứ thế ngây thơ giao cuộc đời mình cho băng đảng.
Thế giang hồ chân thực thì sao?
Là chết người đấy.