“Báo cáo hàng tháng mới nhất của một công ty không đáng chú ý lại biểu hiện nó đang liều mạng thu mua cổ phần hậu cần trên thị trường thứ cấp mà nhà họ Tăng đang nắm giữ. Rắn nuốt voi sao?”
Nội tình của Lý Thương Đông trong hệ thống cảnh sát không đủ nhưng hắn lại có tuyến riêng trong điều tra thương mại. Hắn nói rất đơn giản, nhưng đây là kết quả cao nhất mà mạng lưới của hắn cho ra được.
Thế giới này vĩnh viễn không thiếu người thông minh.
Người giao cho hắn phần tài liệu này là một sư đệ mà hắn cực kỳ coi trọng. Khứu giác của đối phương về lĩnh vực tài chính vô cùng kinh người. Cho nên, mặc dù công ty hậu cần này có cổ phần nước ngoài, nhưng Hòa Ký cũng có 11% cổ phần trong đó, khiến cho hắn nhạy cảm phát hiện ra điều kỳ lạ.
“Việc Phi Cơ xung đột với nhà họ Tăng nhìn bề ngoài có vẻ như hắn muốn đòi lại công bằng cho đàn em của mình, nhưng vì sao Cảng thành có rất nhiều phù hào bất chính, Hòa Ký lại cứ nhắm vào nhà họ Tăng như vậy?”
“Là vì lợi ích.”
Lý Thương Đông vén lên tấm màn che của thành phố này: “Ở đây, hết thảy chỉ biết nói lợi ích. Nhà họ Tăng nắm trong tay kho hậu cần Cửu Long, có được quyền lên tiếng lớn nhất.”
“Nếu Hòa Ký có thể khiến cho nhà họ Tăng rơi đài, định mức hậu cần mà Hòa Ký nhận được đại diện cho điều gì?”
Mọi người đều im lặng. Ngoại trừ Nhiếp Bảo Ngôn như có điều suy nghĩ, biểu hiện của những người còn lại nói cho Lý Thương Đông biết bọn hắn hoàn toàn không thích hợp để kinh doanh.
“Đại diện cho việc bốc dỡ và vận chuyển hàng hóa ở cầu cảng Tiêm Sa Chủy, Cửu Long, Tân Giới và đa số bến tàu cảng đảo đều rơi vào tay Hòa Ký. Đến lúc đó muốn động vào Hòa Ký, chẳng những chúng ta phải đối mặt với hệ thống giao thông tê liệt, hỗn loạn mất trật tự trong giới xã hội đen, mà còn phải đối mặt với tình cảnh tất cả hàng hóa của Cảng thành bị ngưng vận chuyển.”
Cảng thành là cảng tự do quan trọng nhất Đông Nam Á. Lượng hàng hóa được xử lý hàng ngày là một con số kinh người. Nếu quả thật như vậy, đây là một tai hoạ.
Sắc mặt Nhiếp Bảo Ngôn thay đổi nhưng vẫn có chút không dám tin: “Ba trăm triệu của Hòa Ký có lẽ nhiều đối với chúng ta, nhưng bọn hắn muốn nuốt nhà họ Tăng thì lại không đủ.”
“Khủng hoảng tài chính, bóng ma của các quỹ tiền tệ khiến lòng người bàng hoàng, chưa chắc không có cơ hội.”
Lý Thương Đông trả lời: “Chúng ta nên thay đổi suy nghĩ. Một loạt những hành động mà Hòa Ký đã làm nói cho chúng ta biết Hòa Ký không còn là một băng đảng xã hội đen kiếm tiền từ phí bảo kê, nó đã trở thành một tổ chức tội phạm có tính tập thể cao!”
Nam nhân càng nói lại càng cảm thấy dường như mình đã nắm bắt được linh cảm thoáng qua trong đầu. Hắn đột nhiên nói ra một phỏng đoán mà không ai dám tin: “Có lẽ đằng sau Hòa Ký tồn tại một tổ chức có số vốn khổng lồ. Một con khủng long bạo chúa có thể nuốt chửng nhà họ Tăng.”
Nếu Tô Bình Nam nghe thấy những câu này, hắn nhất định sẽ vỗ tay tán thưởng cho phán đoán của Lý Thương Đông, hơn nữa còn uống thêm ba ly rượu.
Đúng vậy.
Tham vọng gần như cuồng vọng của Tô Bình Nam chính là khống chế con đường buôn lậu trung tâm của toàn bộ Đông Nam Á.
Sau khi tập đoàn Cẩm Tú mua được tập đoàn Viễn Hoa, nam nhân đã hiểu làm thế nào để đế chế của mình lớn mạnh hơn và có nhiều quyền lực hơn.
Tiểu Hồng Bào kiêu ngạo muốn kiểm soát tất cả các mạng lưới hậu cần ngầm trên toàn bộ biển Đông!
Một tướng công thành vạn cốt khô.
Đây là một bàn cờ lớn. Công bằng của Tế Quỷ, sống chết của đám tội phạm Hoa Thiên hay Tăng Quốc Sơn mà mọi người ngưỡng vọng, tất cả chỉ là những quân cờ trong kế hoạch của nam nhân mà thôi.
Một khi quân cờ mất đi giá trị lợi dụng, Tô Bình Nam sẽ loại bỏ.
“Đằng sau Hòa Ký còn có tổ chức khác?”
Trương Chí Hằng vừa mới chạy về phòng họp đã kinh ngạc hỏi: “Phi Cơ chỉ là con rối trên sân khấu?”
“Ta không biết.”
Linh cảm đột nhiên biến mất khiến Lý Thương Đông ngỡ ngàng: “Đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi.”
“Không có tội phạm nào không sơ suất.”
Nhiếp Bảo Ngôn lẩm bẩm một câu mà đại thám tử nổi tiếng hay nói. Trí thông minh của nàng đã giúp cho nàng nhìn thấy một manh mối. Nữ nhân lật tài liệu của công ty hậu cần Tứ Hải, sau đó ngẩng đầu nói: “Ta biết sếp Lý đã từng ở khoa điều tra thương mại, ngươi có thể ra tay từ chỗ này.”
Ngón tay trắng nõn của nữ nhân chỉ vào mấy chữ trong tài liệu.
Cảng Đồn Môn.
Những ngón tay mảnh khảnh của nữ nhân gõ xuống ba chữ trên trang giấy. Nhìn ánh mắt không hiểu của tất cả mọi người, Nhiếp Bảo Ngôn đưa ra lời giải thích.
“Từ số liệu thể hiện trên báo cáo tài chính, công ty hậu cần Tứ Hải đảm nhận gần 90% hoạt động kinh doanh của cảng Đồn Môn. Đây cũng là nguồn thu nhập chính của công ty.”
Nhiếp Bảo Ngôn nói tiếp: “Hậu cần vận tải là một ngành kinh doanh có rào cản gia nhập. Hơn nữa, hoạt động kinh doanh trước đây của cảng Đồn Môn vẫn nằm trong tay vận chuyển hàng hóa Cửu Long của nhà họ Tăng. Vì sao cảng Đồn Môn đồng ý giao việc kinh doanh này cho Hòa Ký? Điều này đủ để chứng minh quan hệ giữa hai bên không tầm thường.”
“Cảng Đồn Môn đã tư hữu hóa. Đây là tin tức rất lớn từ mấy năm trước.”
Trí nhớ của Lý Thương Đông không tệ, ánh mắt của nam nhân tỏa sáng.
“Ta nhớ lúc đó Chung Minh Tú nhà họ Chung là người phất cờ hò reo. Hơn nữa người này qua lại rất gần gũi với Phi Cơ. Ngươi nói không sai, chúng ta nên điều tra bối cảnh của cảng Đồn Môn.”
“Sau đó thì sao?”
Nhiếp Bảo Ngôn dội cho Lý Thương Đông một gáo nước lạnh: “Mặc dù ta không hiểu rõ về phương diện tài chính nhưng ta dám xác định bên trong nhất định không có vấn đề gì, chỉ là mối kinh doanh vãng lai bình thường.”
“Nhưng đây là một hướng mà chúng ta chưa hề nghĩ đến.”
Nam nhân lặp lại lời nói của nữ nhân: “Bất kỳ chuyện gì cũng không thể làm mà không để lại sơ sót.”