Thái Tín Mệnh run rẩy đi theo đằng sau Hung Nhân Kiệt bước vào thang máy của một tòa nhà cao trăm tầng.
Đừng thấy Thái Tín Mệnh lớn lên trong thành phố xi măng sắt thép này mà lầm, những tòa nhà cao tầng đó không phải hắn có thể tùy tiện tiến vào.
Bọn hắn đã bỏ biết bao công sức, mồ hôi nước mắt cho sự phát triển của thành phố, nhưng bao nhiêu phần trăm thực sự thuộc về bọn hắn. Thậm chí bọn hắn còn không có can đảm tiến vào những tòa nhà cao tầng.
Tầng cao nhất cách bầu trời rất gần.
Mặc dù bầu trời đen như mực, gió cũng rất lớn nhưng Thái Tín Mệnh có một cảm giác.
Đây là khách sạn Hyatt của nhà họ Lâm trước kia. Hiện tại bảng hiệu đã được gỡ xuống. Bốn chữ Cẩm Tú Chi Tinh mơ hồ đã có thể thấy được hình dáng.
Đây là lần đầu tiên Phong Thủy Tử gặp được lão đại mà bọn hắn sùng bái nhất trong một trường hợp chính thức như thế này.
Phi Cơ.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là lão đại không ngồi ở vị trí chủ vị. Nhưng Phong Thủy Tử đầu óc nhạy bén không để lộ ra sự nghi ngờ, chỉ cúi đầu khom người.
“Còn rất trẻ, hậu sinh khả úy.”
Phi Cơ nhìn thoáng qua Phong Thủy Tử, đồng thời cảm thán đối phương vận may tốt. Hôm nay, boss chân chính Tô Bình Nam đột nhiên xuất hiện. Đối với đám người Phi Cơ cực kỳ sùng bái Tô Bình Nam mà nói, giết một Đỗ Thuận lại được lão đại coi trong, đây quả là một vốn bốn lời.
Tô Bình Nam nhìn Phong Thủy Tử đang khom người. Gương mặt vẫn còn non nớt của đối phương khiến hắn rất hài lòng. Hắn cần một gương mặt đủ trẻ để hắn có thể khống chế thế hệ trẻ tuổi của Hòa Ký tốt hơn, thậm chí là toàn bộ Cảng thành. Điều này cũng là lý do vì sao hắn xuất hiện ở đây.
“Cảm ơn Phi Cơ ca.”
Nghe lão đại khen ngợi, Phong Thủy Tử chẳng những không đứng dậy, ngược lại càng thêm khiêm tốn.
Một đường đến đây, hắn cảm thấy băng đảng của mình sâu không lường được. Đám nam nhân ngoài hành lang và sân thượng người nào cũng lạnh lùng, đều là những gương mặt xa lạ, khiến cho hắn vừa sợ hãi vừa kích động.
Cánh cửa mới mở ra. Lần đánh cược đáng sợ đó đã giúp hắn phát tài.
“Toàn bộ Cảng thành đều đang tìm Đỗ Thuận. Ngươi chỉ là một lưu manh cấp thấp nhưng lại có thể tìm ra Đỗ Thuận đầu tiên, đúng là không đơn giản.”
Phi Cơ hỏi vấn đề đầu tiên.
“Ta làm việc ở bãi đậu xe quán bar của Thuận ca, ngày thường luôn chú ý động tĩnh của hắn, cho nên ta biết được một số bí mật của hắn.”
Phong Thủy Tử thành thật trả lời. Hắn biết rõ lúc này hắn tuyệt đối không được nói dối nửa câu. Nếu không, hắn chẳng những không thể lên như diều gặp gió mà còn có khả năng biến mất hoàn toàn.
“Ngươi từ đâu có được súng?”
Phi Cơ tiếp tục hỏi, không cho đối phương cơ hội suy nghĩ.
“Nửa năm trước, ta và A Dung ở Vượng Giác chơi với nhau không tệ. Ta lấy được một khẩu từ chỗ hắn.”
Một bên hỏi rất nhanh, một bên trả lời vô cùng trôi chảy.
“Tại sao lại dùng súng?”
Phi Cơ lạnh lùng hỏi.
“Bởi vì ta luôn chờ đợi một cơ hội ra mặt. Có súng có thể sẽ dễ dàng hơn.”
Câu trả lời của Phong Thủy Tử khiến Tô Bình Nam nheo mắt. Từ câu nói đó có thể thấy được dã tâm và lực chấp hành của thiếu niên này.
“Giết Đỗ Thuận, nếu không tìm băng đảng thì ngươi sẽ xử lý như thế nào?”
Tô Bình Nam đột nhiên chen vào hỏi.
Mặc dù Phong Thủy Tử không biết Tô Bình Nam là ai nhưng sự nhạy bén giúp hắn nhận ra khi nam nhân ngồi ở vị trí chủ vị này lên tiếng hỏi, Phi Cơ vô thức ngồi thẳng người.
Điều này nói lên điều gì?
Người này mới thật sự là đại nhân vật.
“Sau khi ta biết Đỗ Thuận đang ở bến tàu, ta đã mang theo một cái túi. Sự cố xảy ra trên biển, cho nên nhấn chìm một người trong biển không khó, thưa tiên sinh.”
Phong Thủy Tử càng thêm cung kính trả lời.
Tô Bình Nam nhìn Hung Nhân Kiệt, người sau lập tức gật đầu.
Trước đó, Hung Nhân Kiệt đã cẩn thận kiểm tra cơ thể của tất cả mọi người, xác thực có một cái túi dệt.
“Đỗ Thuận mang theo dăm bảy chục người mới có thể đánh vào Vượng Giác, bốn năm thiếu niên các ngươi xác định có thể thắng?”
Tô Bình Nam mỉm cười, tiếp tục hỏi. Phong Thủy Tử làm việc có thể nói là kín đáo nhưng giết người vào cái tuổi này thì vô cùng hiếm có.
“Tiên sinh, cầu phú quý trong nguy hiểm.”
Lần đầu tiên Phong Thủy Tử ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tô Bình Nam: “Nếu không phải hắn chết thì ta chết, cũng nên liều một lần chứ.”
“Ngươi muốn tài phú và địa vị.”
Tô Bình Nam nói: “Ngươi bán mạng cho ta, giá tiền này ta trả được.”
…
Trong màn đêm dài luôn có khoảnh khắc của quá khứ. Khi chân trời đằng Đông chuyển sang màu trắng bụng cá, toàn bộ Cảng thành lại tràn đầy sức sống.
Trong số những người đang rất vội vã này, rất ít người biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Mọi thứ theo thời gian đều sẽ dần dần biến thành bí mật.
Trương Nghiên Khê chính là một trong số đó.
Ở trong thời đại này, một cô gái hai mươi lăm tuổi không phải nhờ cậy vào bất cứ ai, có thể sở hữu một căn nhà rộng gần năm chục mét vuông, là một việc rất đáng ngưỡng mộ.
Trương Nghiên Khê là một cô gái rất chăm chỉ.
Nàng làm việc trong một trường mẫu giáo, bởi vì tính cách dịu dàng nên nàng rất được các bạn nhỏ yêu thích, hơn nữa nàng còn nhảy múa cực kỳ giỏi, thu nhập luôn ở mức khá.
Ông trời khá thiên vị nàng.
Cô gái có chiều cao một mét sáu, lại thêm vẻ ngoài cực kỳ nữ tính, xinh đẹp, nhìn thế nào cũng có thể coi là một mỹ nhân. Đương nhiên, đã có rất nhiều người theo đuổi nàng, trong đó không thiếu các thanh niên tài năng tuấn tú.
Nhưng cô gái này đều từ chối.
Không một ai biết, nàng từ chối bởi vì nàng đã có một người bạn trai bí mật là thủy thủ từ lâu rồi. Nam nhân rất đẹp trai, rất chững chạc và ổn định, đối xử với nàng cũng rất tốt. Tạo cho nàng cảm giác có thể dựa dẫm cả đời vào người nam nhân đó.
Cũng không cần quá nhiều tiền, chỉ cần bên nhau sống hết một đời là được.