Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 180 - Chương 180: Bạn Thân Thuở Nhỏ

Chương 180: Bạn thân thuở nhỏ Chương 180: Bạn thân thuở nhỏ

Cảng thành gió yên sóng lặng bỗng nổi phong ba, vị đại gia nội địa bí ẩn kia lại ra tay, vừa ra tay đã nẫng luôn hai tòa nhà lớn của Hà gia.

"Hà gia nội đấu, tập đoàn Cẩm Tú ngư ông đắc lợi."

Đây là tiêu đề của nhật báo tài chính Cảng thành.

"Tập đoàn Cẩm Tú cường thế lại sát nhập, chứng tỏ tập đoàn tài chính nội địa coi trọng nền kinh tế Cảng thành."

Trong lúc Cảng thành đồn đại xôn xao, Tô Bình Nam đã lặng lẽ trở về Thiên Nam, dẫn theo Ruth và sáu nữ vệ sĩ của công ty bảo an Cẩm Tú đến Thiên Đô.

Tô Bình Nam vừa về đến Thiên Đô, Quách Quang Diệu lập tức đưa tài liệu liên quan đến tập đoàn Đông Phục của Mông Thiên Dưỡng tới. Sau khi xem xong, Tô Bình Nam im lặng rất lâu, cuối cùng khép tập tài liệu lại.

"Lão Hà, xem giùm ta cái này."

Tô Bình Nam cần sự phán đoán cực kỳ chuyên nghiệp trong lĩnh vực tài chính của Hà Minh Kiên. Hắn nói xong liền đưa tập tài liệu cho đối phương.

Hà Minh Kiên lật xem rất nhanh. Mười mấy phút sau, hắn ngẩng đầu nói: "Ngươi muốn biết điều gì?"

"Toàn bộ."

Tô Bình Nam nói bằng giọng điệu bình tĩnh.

"Công ty này có bối cảnh rất sâu, rất nhiều phương diện doanh nghiệp dân doanh bình thường không thể nhúng tay."

Tô Bình Nam gật đầu ra hiệu cho Hà Minh Kiên nói tiếp.

"Người phụ trách công ty chỉ có ý làm lớn chứ không làm mạnh. Hắn chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền, lại còn vô cùng tham lam, chiến tuyến quá dài."

Hà Minh Kiên lắc đầu: "Hiện tại công ty này đang đối mặt với nguy hiểm, trừ khi rót vào khoản tài chính khổng lồ, hoặc là kiếm được nhiều dự án có lợi nhuận cao, nếu không..." Hà Minh Kiên ra dấu sụp đổ.

Tô Bình Nam mỉm cười hỏi: "Ngươi cũng không cứu nổi?"

Hà Minh Kiên lắc đầu: "Trừ khi tráng sĩ chặt tay, nợ nần đã đủ đè sập nó."

Bây giờ Tô Bình Nam đã khẳng định trong mắt Mông Thiên Dưỡng, tập đoàn Cẩm Tú không chỉ là miếng thịt mỡ béo ngậy, mà còn là liều thuốc hay cứu vớt Mông Thiên Dưỡng. Như vậy chắc chắn đối phương sẽ không nhả ra, rất có thể sẽ đập nồi dìm thuyền.

Điện thoại đổ chuông, Tô Bình Nam bắt máy, giọng nói của Chúc Đại Hanh vang lên: "Tô tổng, chuyện ở Thiên Đô không phải ta làm, đó là chuyện ngoài ý muốn."

Tô Bình Nam ngạc nhiên, chuyện Lý Lạc Nhiên suýt bị che tông được giấu rất kỹ, hắn chẳng biết gì hết. Song, câu nói này của Chúc Đại Hanh đã giúp Tô Bình Nam xác định đúng là người của Mông Thiên Dưỡng đang theo dõi Lý Lạc Nhiên. Nếu không phải vậy thì tại sao hắn không biết, mà những người này lại biết rõ như vậy?

Tô Bình Nam tỉnh bơ đáp "ừ", giọng điệu thản nhiên: "Có phải ngươi hay không, ta ắt điều tra rõ. Chúc tổng còn có việc gì không?"

"Chín giờ tối, khách sạn Thiên Đô."

Chúc Đại Hanh nói xong liền cúp máy.

Tối hôm đó, Tô Bình Nam và Chúc Đại Hanh nói chuyện trong khách sạn gần nửa tiếng. Sau khi ra ngoài, mỗi người đi một ngả. Không biết hai người đã nói gì, chỉ có điều tập đoàn Cẩm Tú và Mông Thiên Dưỡng bỗng gió êm sóng lặng. Nhưng mọi người đều biết đây chỉ là bình yên trước cơn bão, cuộc đụng độ tiếp theo giữa hai bên sẽ long trời lở đất.

Sau khi biết chuyện tông xe, Tô Bình Nam vội vàng đến Thiên Đô vào ngày nghỉ của Lý Lạc Nhiên. Hắn trừng phạt Lý Lạc Nhiên vì tội biết mà không báo, nàng vừa ngượng ngùng vừa nóng nảy, bị ép mở khóa rất nhiều tư thế không thể miêu tả, bấy giờ Tô Bình Nam mới cảm thấy thỏa mãn mà tha cho nàng.

Lúc chia ly, Lý Lạc Nhiên không nhịn được khuyên nhủ: "Ta không biết rốt cuộc ngươi gặp phải đối thủ nào, nhưng có đôi khi lùi một bước là trời cao biển rộng."

Nhìn vào ánh mắt lo lắng của Lý Lạc Nhiên, Tô Bình Nam gật đầu nói khẽ: "Yên tâm đi, sự việc kết thúc rồi."

Sau khi lên máy bay, Đỗ Cửu ngập ngừng muốn nói lại thôi, thấy vậy Tô Bình Nam hờ hững nói: "Ôn nhu hương là mồ chôn anh hùng. Ngươi yên tâm, ta không làm anh hùng."

Dứt lời Tô Bình Nam ngồi vào chỗ, đeo bịt mắt, giọng nói rất lạnh lùng: "Đã làm thì phải làm triệt để. Chuyện đã đến nước này, chúng ta đừng nghĩ để lại đường lui cho mình, cũng không được để lại đường lui cho Mông Thiên Dưỡng!"

Lý Lạc Nhiên về nhà, không chú ý tới tầng dưới có mấy nữ sinh đại học sư phạm Thiên Nam chuyển vào ở, mà mấy nữ sinh khác gọi nữ sinh cầm đầu là Ruth.

Lý Lạc Nhiên vừa bước vào cửa nhà đã thấy Lý mẫu lạnh mặt nói: "Cuối cùng ngươi cũng chịu về nhà rồi hả?"

Lý Lạc Nhiên thè lưỡi. Tô Bình Nam đến Thiên Đô, nàng vui quên lối về, hớn hở chơi mấy ngày mới về nhà khiến Lý mẫu đã gọi vô số cuộc điện thoại rất bất mãn.

"Buổi tối muốn ăn gì?"

Lý mẫu hung hăng trợn mắt trừng đứa con gái không nghe lời.

"Ngươi nấu món gì cũng ngon nhất trần đời."

Lý Lạc Nhiên mặt mày rạng rỡ chạy đến bên cạnh mẹ mình, hai tay ôm cổ bà ta, ra sức nịnh nọt.

"Được rồi! Tả Tiểu Kinh về rồi đó, hôm nay nàng còn đến tìm ngươi. Hay là ngươi gọi nàng đến ăn cơm cùng nhà mình đi?"

"Tiểu Kinh về rồi ạ? Tuyệt vời, ta đi tìm nàng."

Lý Lạc Nhiên lập tức hưng phấn. Từ nhỏ đến lớn nàng vẫn luôn là con gái ngoan, cực kỳ lanh lợi. Cho đến khi gặp Tô Bình Nam, bản chất bướng bình và giàu trách nhiệm mới bộc phát.

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Trước kia bạn tốt của nàng đều thuộc tuýp người như nàng, chỉ có một ngoại lệ là Tả Tiểu Kinh.

Bình Luận (0)
Comment