Tả Tiểu Kinh xuất thân quân nhân thế gia, ba mẹ đều là quân nhân. Từ nhỏ nàng đã được bồi dưỡng khí chất cực kỳ mạnh mẽ, tính cách cứng rắn. Hồi cấp một, cấp hai, cấp ba, Lý Lạc Nhiên và Tả Tiểu Kinh đều học cùng lớp. Lý Lạc Nhiên có thể bình yên lên đại học mà không bị nam sinh nào quấy rầy là nhờ công lao to lớn của Tả Tiểu Kinh.
Lên đại học hai người mới chia tách. Tả Tiểu Kinh đỗ trường quân đội như ý nguyện, nghe nói nàng còn tham gia lớp huấn luyện đặc biệt gì đó, cho nên suốt hai năm qua không về nhà. Đây là lần đầu tiên hai người liên lạc sau hai năm xa cách.
"Mẹ, ta mua quà cho ngươi đó! Ở trong va li, ngươi tự xem nhé!"
Lý Lạc Nhiên nói xong, người cũng biến mất ngoài cửa.
"Mặt trời mọc ở đằng Tây hay sao mà con bé mua quà cho mình."
Lý mẫu tươi cười mắng yêu, đồng thời mở va li ra.
Mấy chiếc hộp tinh xảo đặt bừa trong va li, Lý mẫu cười tủm tỉm mở đại một hộp. Đôi vòng tay phỉ thúy xanh biếc xuất hiện trước mặt bà ta. Lý mẫu nhìn xuống dưới, giá in trên nhãn mác khiến bà ta phải dụi mắt, cẩn thận đếm lại. Không sai!
Tám vạn tám nghìn tám trăm.
Lý Lạc Ngôn học thêm xong về nhà thì thấy ba mẹ đang mắt to trừng mắt nhỏ, ngây người ở bàn trà.
"Ta đói rồi, chị về chưa?"
Nàng vừa liếc mắt đã trông thấy chiếc va li của chị gái đặt trước mặt ba mẹ.
Lý mẫu buồn bực xua tay với nàng: "Đi đi đi, phòng bếp có đồ ăn, ngươi tự lấy đi, chúng ta đang bận!"
Dương Hồng đuổi Lý Lạc Ngôn đang bĩu môi đi, quay sang nhìn chồng: "Nhà mình có bao nhiêu tiền chứ? Hai món đồ bé tí mà đắt như vậy?"
Lý Lạc Nhiên mang về hai món quà, một là vòng tay phỉ thúy trị giá tám vạn tám nghìn tám trăm, món quà còn lại là đồng hồ đeo tay của nam hãng WC. Dương Hồng không biết gì về đồng hồ đeo tay, nhưng bà ta biết con số trên nhãn mác, hoảng đến nỗi lập tức gọi điện bảo chồng về nhà.
Dương Hồng từng đến Thượng Hải, cũng nhìn thấy xe của Lý Lạc Nhiên. Nhưng thật ra từ tận sâu đáy lòng Lý mẫu vẫn cho rằng đó là đồ của Tô Bình Nam, cho nên không kích động lắm. Đây là lần đầu tiên trong đời Lý mẫu có một món hàng xa xỉ hoàn toàn thuộc về mình, bà ta không bình tĩnh nổi.
Bỗng nhiên Dương Hồng hiểu ra tại sao nhiều nữ đồng nghiệp ở đơn vị lại tỏ vẻ hâm mộ khi nhắc đến chuyện cô nương nhà ai lấy được chàng rể kim quy, huống chi con rể mình còn là chàng rể kim long.
Lý phụ lật tới lật lui nhìn đồng hồ đeo tay tặng cho mình, cõi lòng chấn động. Vỏ đồng hồ làm bằng vàng hồng, mặt kính là ngọc thạch, cực kỳ nhã nhặn thời thượng. Ông ta đeo thử lên tay rồi gượng cười nhận xét một câu: "Nặng thật!"
"Còn không phải sao, chiếc đồng hồ này tương đương hai căn nhà đấy, có thể không nặng chắc?"
Dương Hồng lườm Lý phụ, lo lắng nói: "Quý giá quá!"
Lý phụ gật đầu: "Con gái lớn rồi, chúng ta không quản được nữa. Sắp đến năm mới, bảo Lạc Nhiên đi một chuyến, chúng ta cũng mua ít quà đáp lễ, như vậy cũng không tính là thất lễ."
Dương Hồng tính toán chi li cả đời, lần đầu tiên không từ chối mà gật đầu tán thành: "Quá rẻ cũng không được. Nhà mình không còn nhiều tiền, cùng lắm thì vay em gái ngươi một ít."
Lý Lạc Nhiên bị nói là con gái lớn rồi không biết chuyện này. Từ lúc nàng xuống lầu, mấy nữ hài tầng dưới đã lén lút đi theo, bất tri bất giác bảo vệ nàng ở trung tâm.
Tả Tiểu Kinh rất đen, xem ra trong hai năm huấn luyện quân sự phải chịu không ít khổ cực, cả người trông vừa đen vừa gầy, hơi giống con trai.
Hai nữ hài vừa gặp nhau liền ríu ra rít rít mãi không dứt, Tả Tiểu Kinh nói đùa: "Ngươi thành thật khai báo đi! Không có ta che chở bên cạnh ngươi, có xú nam nhân nào bắt mất ngươi không?"
Lý Lạc Nhiên thoải mái thừa nhận: "Ta có bạn trai rồi, cực kỳ hạnh phúc!"
Lý Lạc Nhiên không để ý tới dáng vẻ kinh ngạc của Tả Tiểu Kinh, nói sang chuyện khác: "Mẹ ta bảo ngươi sang nhà ta ăn cơm."
Tả Tiểu Kinh khác với Lý Lạc Nhiên ngây thơ, hai năm huấn luyện đặc biệt khiến nàng cực kỳ cảnh giác. Hai người mới đi hơn mười phút, nàng đã phát hiện điểm bất thường.
Mặc dù trên đường người qua kẻ lại, xe cộ như thoi đưa, nhưng vẫn có năm sáu gương mặt quen thuộc quanh quẩn xung quanh hai nàng.
Tả Tiểu Kinh không nghĩ đến phương diện vệ sĩ, cho nên từ đầu đến cuối nàng không đoán ra mục đích của mấy người này, chỉ có thể cẩn thận suốt dọc đường, thần kinh vẫn luôn căng thẳng. Vì lẽ đó, khi các nàng đến cửa nhà Lý Lạc Nhiên, trán Tả Tiểu Kinh đã lấm tấm mồ hôi.
"Ngươi có sao không?"
Lý Lạc Nhiên phát hiện thấy mồ hôi trên trán Tả Tiểu Kinh, tức khắc ân cần hỏi han.
Tả Tiểu Kinh không trả lời, chăm chú nhìn mấy gương mặt quen thuộc đi vào tầng dưới nhà Lý Lạc Nhiên.
"Tầng dưới có những ai?"
Tả Tiểu Kinh hỏi Lý Lạc Nhiên.
Lý Lạc Nhiên ngơ ngác nói: "Không biết, hôm nay ta mới về nhà."
Tả Tiểu Kinh thản nhiên đáp "ồ", trong lòng hoài nghi lẽ nào chỉ là trùng hợp?