Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1802 - Chương 1802. Con Cá Lớn

Chương 1802. Con cá lớn
Chương 1802. Con cá lớn

Hàn Thâm kẻ độc tài ở thị trường Du Tiêm Vượng, cùng với Lâm Côn biệt danh là nhà cái, còn có Bát Diện Phật ở Thái quốc chỉ huy từ xa, làm việc tàn nhẫn nhất.

Tuy nhiên, không giống như Lâm Côn làm việc lặng lẽ bí mật phát đại tài, cách làm việc của Hàn Thâm ồn ào hơn nhiều. Nền tảng băng đảng của hắn là Liên Anh Xã, có thể nói Liên Anh Xã chính là móng cột duy nhất có thể giương cao được ngọn cờ lớn.

Người này làm việc rất thông minh, cộng thêm lợi nhuận của hàng trắng rất cao, khiến hắn không cảm thấy thấy hứng thú với các loại hoạt động kiểu địa bàn, mà ngược lại có giao hảo rất tốt với các băng đảng lớn.

Nhưng Rebecca lại cho rằng một người như vậy không xử lý được Lưu Kiến Minh, người mà hắn đã một tay đào tạo, có thể thấy nữ nhân kiêng dè sự nhẫn nhịn chịu đựng của Lưu Kiến Minh như thế nào.

“Vậy thì chọn Kỷ Thiểu Quần.”

Tô Bình Nam suy nghĩ vài phút trước khi đưa ra quyết định: “Ngươi trực tiếp đi gặp hắn, đừng mềm lòng.”

Nam nhân không nói những lời kiểu như bàn không thành gì đó, ba từ “đừng mềm lòng” đã đủ để nói rõ thái độ của hắn.

...

Trên thế giới có rất nhiều sự việc xảy ra cùng một lúc.

Chính vào lúc Tô Bình Nam nói ba từ “đừng mềm lòng”, Nhiếp Bảo Ngôn cũng nhờ các mối quan hệ của nàng, có được một số thông tin về việc tư nhân hóa cảng Đồn Môn.

Quá trình diễn ra rất suôn sẻ, việc này khiến Lý Thương Đông lần đầu tiên cảm nhận được lực sát thương của mỹ nữ.

Hắn cũng đã nhờ người liên hệ với phòng thương vụ, nhưng đối phương vẫn giữ vẻ mặt giải quyết việc chung từ chối yêu cầu điều tra của hắn. Bây giờ thấy nụ cười của gã tai to mặt lớn này trước mặt Nhiếp Bảo Ngôn, Lý Thương Đông thực sự muốn đấm hắn một cái thật mạnh.

“Tập đoàn Cẩm Tú?”

Lý Thương Đông có chút nghi ngờ tư liệu vừa nhận được, ngước nhìn Nhiếp Bảo Ngôn đang đứng bên cạnh: “Công ty này là vốn nội địa sao?”

Nhiếp Bảo Ngôn cũng có chút kinh ngạc.

Thời buổi này, đại bộ phận người dân Cảng thành bùng nổ cảm giác ưu việt đối với Hạ quốc đại lục. Ân tượng trong mắt bọn hắn là các công ty nội địa, ngoại trừ doanh nghiệp nhà nước, hầu hết công ty tư nhân đều là công ty vỏ bọc.

Nhưng công ty này lại thâu tóm được cảng Đồn Môn, với thực lực này cũng đủ khiến bọn hắn sửng sốt.

Có thể là trực giác, trong đầu Nhiếp Bảo Ngôn bất giác xuất hiện hình ảnh nam nhân ngồi giữa những quân nhân chuyên nghiệp trong nhà ăn hôm đó.

Nam nhân đó cao lớn mạnh mẽ như một ngọn núi...

“Tại cảng tự do, hẳn các ngươi đã biết rõ chính sách bảo mật tài chính. Tập đoàn Cẩm Tú không phải là một công ty niêm yết, thứ ta có thể cho các ngươi xem chỉ có bấy nhiêu.”

Cho dù là Nhiếp Bảo Ngôn ra mặt, nhưng kẻ mà Lý Thương Đông định nghĩa là tai to mặt lớn này vẫn chỉ có thể cung cấp một số thông tin không bắt buộc phải giữ bảo mật.

Bây giờ không có ai là kẻ ngốc.

Bởi vì bất luận tập đoàn Cẩm Tú có xảy ra chuyện hay không, có liên quan đến vụ án hay không, nếu tên béo này cung cấp thứ không nên cung cấp, thì sẽ không thể thoát khỏi tội xao nhãng nhiệm vụ tiết lộ bí mật thương mại.

Đây là thành phố của trùm tư bản, loại hành vi này đã động chạm đến giới hạn của tất cả các tư bản, một khi bị lộ thì cuộc đời này của hắn sẽ hoàn toàn chấm dứt.

Nhưng dù vậy, nhóm người Nhiếp Bảo Ngôn vẫn bị choáng váng trước tài sản của Tập đoàn Cẩm Tú ở Cảng thành.

Hai tòa nhà lớn ở trung tâm, khách sạn Peninsula cùng với tòa nhà Landmark ở Cửu Long.

Nói cách khác, nếu các ngươi muốn tiếp tục điều tra thì sẽ phải đối mặt với một thế lực tư bản không hề kém tài phiệt Lý Siêu Nhân!

Mấy người lặng lẽ lên xe, trong xe bầu không khí yên tĩnh.

“Điều tra tiếp hay không?”

Nhiếp Bảo Ngôn với ánh mắt kiên định lên tiếng đầu tiên.

“Điều tra tiếp hay không? Hoa Thiên rất có khả năng làm việc cho hắn, đây là một con cá lớn.”

Trương Chí Hằng khuôn mặt háo hức bên cạnh cũng nói những lời tương tự.

Nhiếp Bảo Ngôn đã nói với hắn về việc của Tăng gia, tên này không những không có chút sợ hãi, mà ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo hức như phát hiện được mỏ vàng.

Việc đến nước này, biểu cảm của Lý Thương Đông lại có chút do dự.

Hắn là một nguyên lão thâm niên của bộ phận điều tra thương mại, trong số những người này, không ai hiểu rõ hơn hắn về thế lực tư bản tại thành phố này. Nam nhân biết rằng chiến đấu với những tên cá sấu tư bản này còn nguy hiểm hơn đối mặt với các băng đảng và dân xã hội đen.

“Mọi thứ chỉ là phỏng đoán của chúng ta, với tình hình hiện tại không có bất kỳ chứng cứ nào. Liên quan tới khối tài sản lớn như thế này, chúng ta sẽ không nhận được sự hỗ trợ từ trên.”

Lý Thương Đông thấy hai người lộ vẻ mặt thất vọng, trầm giọng nói: “Các người không biết chúng ta sẽ phải đối mặt với thứ gì đâu. Đó không phải là những con dao sáng loáng của các băng đảng, cũng không phải tiếng súng gầm rú của đám xã hội đen, mà là áp lực như bị núi đè của trận tuyến vô hình ở khắp mọi nơi."

“Nếu như thất bại, thì có thể còn thảm hơn cả cái chết.”

Lý Thương Đông không chú ý đến cảm nhận của Nhiếp Bảo Ngôn, lần đầu tiên châm thuốc trước mặt nữ nhân. Làn khói bốc lên che giấu đi sự lo lắng trong ánh mắt của nam nhân.

“Huống hồ chúng ta phải bắt tay từ đâu?”

Sau thời gian im lặng, Lý Thương Đông đột nhiên mở miệng, trong đầu hắn đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại vô số lần về điều đáng sợ của tập đoàn Cẩm Tú mà hắn phát hiện được.

Tất cả các hoạt động của đối phương, đều là hoạt động kinh doanh hợp lý hợp pháp, cũng có nghĩa là hiện tại không có bất kỳ chứng cứ nào liên quan đến bọn hắn để có thể chứng minh được phỏng đoán của mình.

Mấy người đều không ai lên tiếng, chỉ có Trương Chí Hằng với vẻ mặt dữ dằn trả lời: “Tìm người vào làm nội ứng, tìm ra một tên có vấn đề, đem hắn giao cho ta.”

“Cạy miệng được một tên, tương đương tìm ra được một con đường. Biết đâu có thể bắt được con cá lớn trong chiếc lưới này.”

Hết chương 1802.
Bình Luận (0)
Comment