Những kẻ điên trong tổ trọng án luôn táo bạo liều lĩnh, trong mắt cái tên Trương Chí Hằng đầu óc đơn giản này, dường như không có sự khác biệt giữa kiểu tài phiệt Cẩm Tú với bọn xã hội đen.
Lời nói của hắn không được công nhận, dĩ nhiên Nhiếp Bảo Ngôn cũng hiểu rõ được sức mạnh của tư bản, đến hiện tại Tăng Gia Nguyên vẫn bị đình chỉ công tác tự kiểm điểm, làm cho nữ nhân luôn canh cánh trong lòng.
“Đầu tiên chúng ta nên tìm hiểu về đám tài phiệt này, lý lịch của bọn hắn và cả danh tính của người cầm đầu, sự tình không hề đơn giản như vậy...”
“Bụp bụp bụp.”
Tiếng gõ vào cửa kính ô tô cắt ngang lời của Lý Thương Đông.
"Bảo Ngôn, ông chủ lớn của tập đoàn Cẩm Tú gần đây đang ở trong căn hộ tổng thống Victoria của khách sạn Peninsula, Cảng thành. Ta nghĩ rằng tin tức này có thể hữu ích cho các ngươi."
Tên tai to mặt lớn vội vàng chạy đến, nhìn Nhiếp Bảo Ngôn với biểu cảm ngươi mau khen ta đi: “Người này rất thần bí, không thích giao du, hành tung ẩn hiện mà kín đáo, vì vậy hắn có vẻ hơi lạc lõng với giới nhà giàu tại Cảng thành, tin tức này rất ít người biết.”
Nhiếp Bảo Ngôn nhìn đối phương: “Đối phương tên là gì?”
“Tô Bình Nam.”
...
Làm cảnh sát ở tuổi mười chín, mặc bộ cảnh phục trong ba năm đã giải quyết được bảy vụ án.
Bốn vụ cướp, hai vụ trộm, còn có một vụ giết người. Sau đó, như một điều ước đã trở thành thành viên của tổ trọng án Cửu Long.
Sau khi gia nhập tổ trọng án, Kỷ Thiểu Quần vẫn có biểu hiện cực kỳ ưu tú, việc phá được hai vụ án quân khí lớn, và cả hơn chục vụ án giết người, làm cho lý lịch của hắn trông có vẻ rất sáng rạng...
Không giống như Trương Chí Hằng làm việc không tính hậu quả, Kỷ Thiểu Quần rất có chừng mực, tất nhiên hắn đã trở thành thanh tra trẻ tuổi nhất trong tổ trọng án.
Nhưng không ai có thể ngờ rằng một thanh niên tài năng triển vọng như vậy mà lại suy tàn vì một nữ nhân, vì nữ nhân này mà hắn từ bỏ tiền đồ rộng mở, sa vào cảnh phá sản vay nợ.
Người không ra người, quỷ không ra quỷ.
...
“Có mang theo tiền đến không?”
Bên trong một quán bar chưa mở cửa, Kỷ Thiểu Quần nhìn Quý Lợi Cao đẩy cửa bước vào, hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không giống bộ dạng thảm hại của những kẻ đang nợ nần chồng chất khác.
“Sếp Kỷ, nhà và xe của ngươi đã không đủ để vay thêm nữa rồi, lần này dựa theo quy tắc cũ, chúng ta sẽ khấu trừ tiền lãi trước.”
Quý Lợi Cao gật đầu coi như lời chào hỏi, từ trong ba lô lấy ra mấy xấp tiền dày cộp: “Một trăm bảy mươi vạn, ngươi đếm đi.”
“Trừ CMM!”
Ánh mắt của Kỷ Thiểu Quần thậm chí không thèm nhìn vào tập tiền đó, hắn hất ly rượu whisky còn chưa uống hết trên tay vào người Quý Lợi Cao.
Ánh mắt hung ác thoáng qua trên khuôn mặt của Quý Lợi Cao, nhưng hắn vẫn cố gắng đè nén cơn tức giận. Hắn là lão nhân của Hòa Ký, mấy năm nay bởi vì thế lực thống trị của Hòa Ký, không biết đã bao lâu rồi không có ai đối xử với hắn như vậy, có thể tưởng tượng được cơn giận trong lòng hắn như thế nào.
“Không phục?”
Kỷ Thiểu Quần cười khẩy: “Ta không quan tâm đến quy tắc của các ngươi, ta chỉ biết là ta vay bao nhiêu thì nên nhận được bấy nhiêu.”
“Sếp à, ta làm trong công ty cho vay, hơn nữa lãi suất cho ngươi vay cũng không phải là cao, đã đủ giữ thể diện cho ngươi rồi. Có bản lĩnh thì ngươi tìm công ty thanh toán, làm khó ta có ích gì?”
Hổ chết xương vẫn còn.
Uy phong của Kỷ Thiểu Quần trong mấy năm qua làm cho Quý Lợi Cao cuối cùng vẫn phải nuốt cơn giận này xuống.
“Nửa tiếng sau đem ba mươi vạn còn lại đến đây cho ta.”
Kỷ Thiểu Quần ra hiệu cho A Hỏa – người đi theo hắn - giúp hắn lấy tiền, sau đó đứng dậy. Quý Lợi Cao với bộ dạng có chút thảm hại, hét ngăn hắn lại.
“Sếp Kỷ, đừng trách ta không khuyên ngươi, còn vay nữa sẽ không thể lật nổi mình.”
Quý Lợi Cao nói: “Nhưng ta biết có người có thể giúp ngươi huy hoàng trở lại.”
Có một loại người, sự kiêu ngạo đã khắc ghi trong xương tủy, có chết cũng không buông bỏ, cho dù loại người này đã đứng bên bờ vực thẳm cũng tuyệt đối sẽ không cầu cứu người mà hắn coi thường.
Kỷ Thiểu Quần chính là loại người này.
Tuy lời nói của Quý Lợi Cao có ý muốn giúp đỡ, nhưng trong mắt hắn lại giống như đang lột bỏ tấm màn che cuối cùng. Nam nhân đột ngột quay lại như một con báo, đá Quý Lợi Cao bay lên rồi ngã xuống đất.
“Từ lúc nào mà đến ngươi cũng dám coi thường ta?”
Khẩu súng đen bóng gí vào cằm Quý Lợi Cao, Kỷ Thiểu Quần từ trên cao nhìn xuống Quý Lợi Cao, vẻ mặt thậm chí còn có chút dữ tợn: “Mang đến cho ta ba mươi vạn, không được thiếu một xu, đến thời điểm hoàn trả, ta sẽ trả ngươi không thiếu một xu. Những việc còn lại của ta, không đến lượt ngươi xen vào.”
Quán bar còn chưa mở cửa, mấy người phục vụ buồn chán vừa đứng dậy thì bị hai thuộc hạ của Kỷ Thiểu Quần chặn lại.
“Tổ trọng án làm việc, ngồi xuống.”
Hai người xử lý xong tất cả với vẻ mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm trước sự điên cuồng của đại ca, từ điểm này có thể thấy Kỷ Thiểu Quần đã trả công xứng đáng cho thuộc hạ của mình, nếu không với tình cảnh này của hắn, sẽ không có ai toàn tâm toàn ý theo hắn.
“Ít nhất ngươi đã mất hơn bốn nghìn vạn tiền cổ phiếu, sếp Kỷ à nếu tiếp tục chống cự sẽ chết người đấy.”
Quý Lợi Cao nằm trên mặt đất, hai tay duy trì tư thế đầu hàng, ngữ khí thành khẩn, hắn sợ tên điên này thật sự sẽ cho hắn một phát bắn vào đầu.
“Các ngươi dám điều tra ta?”
Vẻ mặt của Kỷ Thiểu Quần càng trở nên u ám, sát khí trong mắt hắn gần như không thể che giấu.
“Ngươi trước sau đã cầm bảy trăm năm mươi vạn, chúng ta đương nhiên phải điều tra rõ ràng rồi.”
Sự bất mãn và tức giận trong lòng của Quý Lợi Cao đều đã biến mất trước đôi mắt đỏ hoe của nam nhân, hắn rất nhanh đưa ra lời giải thích.