“Ai muốn gặp ta, có mục đích gì?”
Kỷ Thiểu Quần mở chốt an toàn của khẩu súng lục dưới ánh mắt kinh sợ của Quý Lợi Cao: “Ta muốn nghe câu trả lời thật. Ngươi phải nói rõ lai lịch thân phận của đối phương. Ngươi cũng biết tình cảnh của ta hiện giờ ra sao, vì vậy ta rất có khả năng sẽ không tính đến hậu quả.”
Biểu cảm của Quý Lợi Cao có chút giãy giụa: “Sếp Kỷ, ngươi gặp rồi sẽ biết, hà tất phải làm khó ta, ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ đi chạy việc.”
“Ngươi có biết tại sao ta có thể làm đến vị trí này không?”
Kỷ Thiểu Quần cười lạnh: “Đó là bởi vì trước giờ ta không chiến đấu mà không chuẩn bị trước. Ngươi có hai sự lựa chọn. Một là nói với chúng ta tất cả những gì ngươi biết, chúng ta sẽ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hai là ngươi đặt cược ta có phải là một kẻ điên hay không.”
Nói xong, Kỷ Thiểu Quần nói với hai thuộc hạ của mình: “A Hỏa, người đưa những người khác vào phòng vệ sinh. A Thủy, ngươi ở lại làm chứng cho ta, kiện tên này hành hung cảnh sát.”
“Đã rõ, Quần ca.”
Hai người và Kỷ Thiểu Quần rõ ràng là phối hợp rất ăn ý với nhau, gật đầu một cái là lập tức hành động. Chỉ trong vài phút, toàn bộ quán bar đều trở nên trống rỗng không người.
“Không cần phải như vậy chứ.”
Quý Lợi Cao nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt Kỷ Thiểu Quần, cuối cùng cũng phải mở miệng: “Người tìm ngươi là Phi Cơ rất giàu có của chúng ta. Ta không rõ mục đích là gì, nhưng chắc là một chuyện tốt.”
“Biết điều đấy.”
Kỷ Thiểu Quần với ý sỉ nhục vỗ má Quý Lợi Cao: “Gặp nhau ở đâu?”
Cho dù hắn có kiêu ngạo đến đâu, nhưng có một sự thật mà hắn không thể trốn tránh. Đó là hắn đã phá sản, đang trên đường đi tới vực thẳm.
Có thể làm việc với đại gia của Hòa Ký, nguồn tài chính của đối phương thực sự có thể giúp hắn một tay, điều này làm cho Kỷ Thiểu Quần quyết định gặp mặt.
...
Ba người Kỷ Thiểu Quần rời đi, Quý Lợi Cao có chút bi thảm đứng dậy, uống ngụm nước mà người phục vụ đưa cho.
“Mẹ nó, tên này là một kẻ điên.”
Quý Lợi Cao không giữ hình tượng lấy tay áo lau vệt nước đọng trên khóe miệng: "Thật là CMN xui xẻo."
Hắn lẩm bẩm vài câu, sau đó lấy ra mấy tờ tiền đặt trên quầy bar, và để lại vài câu: “Sự việc vừa rồi, nếu như ta nghe được ai đó không biết giữ mồm thì đừng trách ta ra tay tàn ác.”
...
“Kiệt ca, Quý Lợi Cao đi rồi, nhưng việc mà hắn làm không được thuận lợi cho lắm.”
Ông chủ quán bar hoàn toàn mất đi vẻ ngoan ngoãn vừa rồi, nhìn bóng lưng của Quý Lợi Cao, gọi một cuộc điện thoại: “Hắn bị người ta dùng súng gí vào đầu, đã nói hết ra rồi.”
“Biết rồi.”
Lữ Tư Kiệt mặt vô cảm cúp điện thoại, sau đó đứng dậy, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Phi Cơ.
“Đưa một người của mình lên tiếp quản vị trí của hắn.”
Phi Cơ liếc nhìn ông chủ đang ngồi sau bàn làm việc. Sau khi thấy Tô Bình Nam không nói gì, hắn tự mình đưa ra quyết định: “Phải làm thế nào để cho tất cả mọi người đều biết rõ tại sao lại như vậy, coi như nói với một vài người Phi Cơ ta thật sự có thể giết người.”
Lữ Tư Kiệt rời đi.
Lúc này, Tô Bình Nam mới mỉm cười nói: “Việc nhỏ của băng đảng không cần lúc nào cũng phải hỏi ý kiến của ta, ngươi cứ tự mình xử lý đi.”
Phi Cơ gật đầu.
“Thời buổi hỗn loạn, bên Đông thành không phải mời ngươi đến đầu tư sao? Tốt nhất là lập tức đi luôn, đi tới đó ngươi sẽ phát hiện sự tình không đơn giản chỉ là đầu tư. Nếu như ta đoán không lầm, sẽ có người tiếp cận ngươi.”
Tô Bình Nam gõ vào mặt bàn: “Thái độ của đối phương rất quan trọng đối với phương hướng và tương lai của Hòa Ký. Những gì ta nói dưới đây ngươi nhất định phải ghi nhớ ở trong lòng.”
Sự nghiêm túc của nam nhân khiến Phi Cơ lo lắng không yên.
“Văn hóa băng đảng độc đáo tại Cảng thành đã dẫn đến một hiện tượng rất thú vị, đó là đối phương không thể triệt để thủ tiêu băng đảng. Suy cho cùng, dưới con mắt của bọn hắn, Hòa Ký đã ăn sâu bén rễ, cành lá xum xuê.”
“Muốn loại bỏ cực kỳ phiền phức, loại bỏ rồi lại càng phiền phức hơn. Việc này không khó để tính, nhưng ta cần ngươi mang theo thái độ muốn hợp tác.”
Động tác gõ bàn của Tô Bình Nam càng lúc càng nhanh, việc này biểu thị sự coi trọng của hắn đối với vấn đề.
“Thái độ hợp tác?”
Phi Cơ ngỡ ngàng, đây là ưu điểm lớn nhất của hắn: không hiểu thì hỏi. Dù sao thì trong mắt Phi Cơ, Tô Bình Nam không gì không làm được.
“Ông chủ Đỗ ở Thượng Hải phồn hoa từng nói một câu, trong rất nhiều trường hợp băng đảng chính là một cái bô, khi cần thiết nó có thể giải quyết vấn đề, nhưng khi không cần thiết nó sẽ trở nên vừa bẩn vừa hôi.”
Đôi mắt của nam nhân sâu thẳm. Có thể nhẫn nhịn là điều kiện cần thiết của một anh hùng. Rõ ràng trong quá trình trưởng thành, Tô Bình Nam đã sở hữu đặc tính này: “Ở Cảng thành, chúng ta có thể không phải làm cái bô. Nhưng đối với bọn hắn, ngươi phải thể hiện thái độ của một cái bô vẫn còn hữu dụng.”
“Nếu phân tích nghiên cứu mà hiểu được nó, thì ngươi thực sự xứng đáng với vị trí này rồi.”
Ý nghĩa sâu xa của Tô Bình Nam đã kết thúc cuộc trò chuyện có ảnh hưởng đến cả cuộc đời Phi Cơ.
“Phải làm ông chủ Đỗ, nhất định đừng làm Phủ Đầu Vương.”
…
Phi Cơ không thể hiểu hết những gì BOSS của mình nói, nhưng hắn đã rất nỗ lực. Thậm chí khoảnh khắc bước vào cửa máy bay, trông hắn còn có vẻ hồn vía đang trên mây.
Điều này làm cho những nữ tiếp viên đang tươi cười chào đón không bao giờ có thể đoán được rằng, nam nhân nhìn có vẻ đang ngẩn ngơ này lại là một trụ cột của trùm xã hội đen nổi tiếng nhất Cảng thành.
Ông chủ Đỗ ở Nam thành, môn hạ ba nghìn người.
Phủ Đầu Vương người gặp người sợ, quỷ thấy quỷ sầu.
Boss so sánh hắn với hai người này, Phi Cơ được sủng ái mà lo sợ, đồng thời trong lòng thấy áp lực vô cùng. Học Đỗ không học Phủ, năm từ này đến tận khi Phi Cơ đã chìm sâu vào giấc ngủ vẫn còn luẩn quẩn trong đầu hắn.