Căn phòng được trang trí rất tinh tế. Hương thơm của hoa oải hương Provence và trần nhà đầy sao làm cho căn phòng có bầu không khí cực kỳ lãng mạn.
E rằng người thiết kế căn phòng cả đời này cũng không bao giờ ngờ tới trong căn phòng mà hắn dày công xây dựng sẽ xảy ra một cuộc chiến tuy không có bóng dáng đao kiếm, nhưng cũng nguy hiểm không kém.
“Cho ngươi một cơ hội này là vì ta rất cảm động trước tình cảm của ngươi dành cho nữ nhân của mình.”
“Rebecca châm lửa cho chiếc đèn Moore màu xanh lá cây, hoàn toàn phớt lờ sự hung dữ trong mắt đối phương.”
“Tức là ta đang giúp ngươi, nhưng lúc này ta rất không hài lòng với thái độ của ngươi.”
Miệng nữ nhân mỉm cười...
Rebecca không hề nói dối.
Lý do nàng tiến cử Kỷ Thiểu Quần trước mặt Tô Bình Nam là vì nam nhân mạnh mẽ này đủ để làm người ta si mê.
Cho dù Rebecca có thông minh tài giỏi đến đâu, thì sâu bên trong nàng vẫn là một nữ nhân với sự cảm tính không thể xóa nhòa trong xương tủy.
Trong nhân gian hiếm có nam nhân tốt, nữ nhân không ngại giúp đỡ đối phương một lần.
“Mời ngồi, ta đã gọi món bít tết Tomahawk ngươi thích nhất.”
Rebecca ra hiệu mời ngồi.
...
Kỷ Thiểu Quần trước khi gặp bạn gái Erin của mình, tiền đồ rất rộng mở, thậm chí hắn còn được lãnh đạo cục An ninh coi trọng, muốn điều hắn đến.
Cục An ninh...
Đây là bộ phận cao nhất của hệ thống tư pháp toàn Cảng thành, cho dù chỉ làm việc ở đó vài năm rồi ra, về sau cũng nhất định sẽ trở thành một khối tồn tại độc lập. Cộng thêm lý lịch của hắn rất sạch sẽ, sau khi ra khỏi đó, thậm chí có thể vật tay với Lý Văn Bân.
Đây kỳ thực là ý của cấp trên, nhưng Kỷ Thiểu Quần không hiểu những thứ hàm chứa trong đó.
Hắn được coi trọng, không chỉ là vì xuất thân từ học viện chính thống, mà còn vì Hứa Thất An sắp về hưu, mà tiếng nói của Lý Văn Bân lại rất có ảnh hưởng.
Tuy nhiên, cấp trên không có cảm tình với kiểu người hành động bè phái như Lý Văn Bân. Vì vậy nâng đỡ hắn cũng là có ý muốn dẹp bỏ những ngọn cỏ đang mọc trên con đường hoang.
Đáng tiếc bởi vì thân phận bạn gái của hắn mà cấp trên có chút do dự, cũng vì việc đó còn đặc biệt tìm người nói chuyện riêng với hắn rất lâu.
Cấp trên cần một ứng cử viên hoàn hảo, như vậy mới có thể trấn áp mọi người. Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ Kỷ Thiểu Quần lại từ chối, thậm chí nam nhân còn vô cùng tức giận đưa ra quan điểm của mình về chế độ của cục An ninh: “Chúng ta bảo vệ công dân trong thành phố, tại sao lại phân biệt đối xử với một cô gái từng làm trong hộp đêm? Không thể cho nàng một cơ hội sao?”
Giọng điệu của nam nhân lúc đó hết sức kinh thường.
Thế giới này luôn hướng tới sự giả dối. Một số việc có thể làm, nhưng tuyệt đối không được nói ra.
Kỷ Thiểu Quần mở miệng tương đương phạm phải điều cấm kỵ, kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Từ thời điểm đó về sau, hắn gần như là giậm chân tại chỗ.
“Xem ra các ngươi biết rõ tất cả mọi thứ về ta.”
Kỷ Thiểu Quần không ngạc nhiên khi Rebecca gọi những món ăn yêu thích của mình: “Chung tiểu thư, ta vẫn luôn tự hỏi Chung gia Đồn Môn có quan hệ gì với các băng đảng, thực sự là kiến thức của ta hạn hẹp.”
Nhắc đến Chung gia, ý của nam nhân rất rõ ràng. Ta cũng biết lai lịch của ngươi, ta không hề dễ bị nắm thóp như vậy đâu.
Hắn đang phản kích.
“Chung gia?”
Rebecca hờ hững “ồ” một tiếng: “Lần trước ta về nhà là vào ba tháng trước.”
Kỷ Thiểu Quần không nói gì.
Có thể nhanh chóng tìm hiểu về Chung gia nhị tiểu thư là điều hiện tại hắn có thể làm, còn ân oán ngầm của gia tộc đối phương thì với địa vị hiện tại của hắn, điều tra những việc này không hề dễ dàng.
“Quý Lợi Cao đã nói với ngươi ta là ai bởi vì ngươi gí súng vào đầu hắn.”
Rebecca mỉm cười, giúp Kỷ Thiểu Quần rót rượu vang đỏ: “Nhưng ta cho rằng ngươi sẽ không dám bóp cò.”
“Tại sao?”
Kỷ Thiểu Quần cười nhạt: “Ngươi nên biết ta ở trong tổ trọng án nhiều năm như vậy, nổ súng trước giờ chưa từng do dự.”
“Không giống nhau.”
Một cách vô thức Rebecca đã nắm quyền chủ động của cuộc trò chuyện: “Nổ súng trong quá trình xử lý vụ án sẽ không hủy hoại cuộc đời của ngươi, nhưng giết Quý Lợi Cao, cuộc đời của ngươi coi như xong."
“Hiện tại cuộc đời ta toang rồi. Như ngươi vừa mới nói, ta đã nợ gần ba nghìn vạn, ta đã là một kẻ điên.”
Kỷ Thiểu Quần cực kỳ không thích cảm giác đi theo chủ đề của đối phương, hắn vẫn đang cố phản bác đối phương.
“Một kẻ điên sẽ không thể vay hai trăm vạn để đầu tư chứng khoán, hắn nên mang theo số tiền đó đi trốn.”
Rebecca lắc lắc ly rượu vang đỏ, ánh mắt nhìn xuống: “Ngươi không có hy vọng thăng tiến trong sự nghiệp, nên nghĩ về tự do tài chính? Tài chính không phải là thứ mà những kẻ đáng thương như các ngươi có thể hiểu được. Nếu ta đoán không nhầm, số tiền mà ngươi vừa dùng để mua chứng khoán lại vừa thua lỗ hết rồi."
Như để xác minh lời nói của Rebecca, ngay tại lúc lời của nữ nhân vừa dứt, điện thoại của Kỷ Thiểu Quần rung lên.
“Sếp Kỷ, chỉ số ngoại hối đã giảm mất 700 điểm, tài sản của ngài đã cực kỳ nguy hiểm, nếu như không tiếp tục đầu tư thêm thì…”
“Ta hiểu rồi.”
Kỷ Thiểu Quần không đợi đối phương nói xong đã lập tức cúp điện thoại. Nam nhân ngẩng đầu nhìn Rebecca, nhếch miệng cười tự giễu: “Bây giờ ta thực sự không còn gì nữa rồi, nếu gặp phải tình huống giống như ở chỗ Quý Lợi Cao, ta thực sự sẽ nổ súng.”
“Hắn chắc đã chết rồi.”
Rebecca không hề quan tâm đến cảm xúc của Kỷ Thiểu Quần, mà chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu khiến biểu cảm của đối phương đông cứng lại.
“Vì một việc nhỏ như vậy sao?”
Kỷ Thiểu Quần có chút nghi hoặc. Dưới con mắt của hắn, trong tình huống này người của các băng đảng thông thường sẽ cúi đầu trước cảnh sát, nhưng nữ nhân giàu có trước mặt này lại coi thường!