“Ngươi quá coi thường Hòa Ký rồi.”
Rebecca nhếch miệng nhìn nam nhân khó khống chế trước mặt: “Chúng ta không chỉ có thể giúp ngươi khiến cho giới xã hội đen càng thêm trật tự, mà còn có thêm nhiều thứ hơn.”
Nữ nhân dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Ngươi có muốn ngồi lên vị trí lão đại hay không?”
Lý Văn Bân nhìn chằm chằm Rebecca, không trả lời.
“Có lẽ ngươi cho rằng sau khi ông chủ Hứa từ chức, vị trí đó ngoài ngươi ra thì không còn ai khác?”
Rebecca xé rách mặt tàn khốc nhất của hiện thực: “Không sai, sếp Lý Văn Bân, toàn bộ hệ thống cảnh sát đều công nhận rằng ngươi là người có năng lực nhất. Ngươi có cá tính mạnh mẽ, sức hấp dẫn và mối quan hệ từ dưới lên, nhưng cấp trên nhất định phải chọn ngươi chắc?”
Lý Văn Bân rốt cuộc lên tiếng: “Người khác thượng vị, cấp dưới chưa chắc chịu phục.”
“Không phục không có nghĩa là không phục tùng.”
Rebecca cười lạnh: “Tỷ suất phá án không có nghĩa là tất cả, ngươi không biết tính toán, hơn nữa tính tình cứng rắn, cho nên ngươi nhất định sẽ bị đào thải.”
“Tính toán?”
Lý Văn Bân nghi hoặc: “Không phải kế toán thì tính toán cái gì?”
“Tầm nhìn quyết định địa vị. Hệ thống cảnh sát có rất nhiều ban ngành: hành chính, kinh doanh, tài chính và giám sát. Phải làm sao cho cấp trên hài lòng và công nhận, người đó mới là ứng cử viên chân chính cho vị trí lão đại.”
Giọng điệu nữ nhân có chút khinh thường: “Tỷ lệ phá án chỉ là một phần trong đó. Cấp trên cần sự khống chế, còn tác phong trước sau như một của ngươi, ngươi sẽ không đạt được điều này.”
Rebecca nhìn Lý Văn Bân vẫn không tin, lập tức mỉm cười nói ra một cái tên: “Lưu Kiệt Huy, tuổi tác người này chưa đến bốn mươi, là phó trưởng phòng được thăng chức từ tuyến đầu của sở cảnh sát. Ngươi hãy nhìn bản lĩnh tính toán của người ta đi, rồi suy nghĩ xem vì sao người này lại được đề bạt nhanh đến như vậy là có thể hiểu được hết thảy.”
Ngón trỏ của nữ nhân nhẹ nhàng chỉ vào trán của mình: “Sếp Lý, chính trị là trí tuệ.”
Biểu hiện của Lý Văn Bân rốt cuộc nghiêm túc hẳn ra.
Giờ đây, hệ thống cảnh sát chỉ đoán được ba ứng cử viên cho vị trí lão đại. Lý Văn Bân, Lưu Kiệt Huy và Thái Nguyên Kỳ. Cả ba đều không chênh lệch tuổi tác nhiều.
Vốn Lý Văn Bân cho rằng đối thủ lớn nhất của mình là Thái Nguyên Kỳ lý lịch còn lâu hơn mình. Nhưng lúc này, suy nghĩ trong đầu hắn thay đổi thật nhanh. Rất nhiều chuyện liên quan đến Lưu Kiệt Huy hiện lên trong đầu.
Nam nhân giật mình phát hiện người trẻ tuổi nhất lại là đối thủ lớn nhất của mình.
“Các ngươi muốn giúp ta, vậy ta phải bỏ ra cái gì?”
Lý Văn Bân hiểu hơn ai hết trong thiên hạ này không có bữa ăn nào miễn phí. Nam nhân nói thẳng, ánh mắt sắc bén.
“Nhập đội. Chúng ta hiểu tính cách của sếp Lý, cho nên để cuộc hợp tác về sau tốt hơn, ta cần một kế hoạch giúp cho ngươi “lịch kiếp”."
Rebecca mỉm cười rạng rỡ.
“Vạn kiếp bất phục! Một từ đủ cay nghiệt.”
Lý Văn Bân cười lạnh: “Thầy bói nói rằng số phận của ta ở kiếp này quá khó khăn. Tuy rằng ta không thể giàu có và quyền lực, nhưng ta vẫn có thể khỏe mạnh đến già. Muốn khiến ta vạn kiếp bất phục, chỉ sợ không dễ dàng.”
“Ngươi cứng rắn quá làm cho tất cả mọi người cảm thấy ngươi không dễ dàng khống chế. Bất kỳ một tổ chức nào đều coi trọng nhất hai chữ khống chế. Nguyên nhân lãnh đạo cao cấp không thích ngươi cũng chính vì vậy.”
Rebecca không hề tức giận, biểu hiện vẫn lạnh nhạt như cũ: “Chúng ta rất coi trọng sếp Lý, cho nên chúng ta sẽ không để ngươi đánh cược, bản thân chúng ta cũng không đánh cược.”
Hai người không lên tiếng, bầu không khí chợt có chút nặng nề.
“Các ngươi bỏ ra thành ý trước, chúng ta có thể nói chuyện tiếp.”
Cuối cùng, Lý Văn Bân vẫn không ngăn được ham muốn đối với vị trí lão đại, hắn lên tiếng.
“Được.”
Rebecca gật đầu.
“Tài phú và quyền thế của nhà họ Chung không thể khiến Hòa Ký cúi đầu. Thành tựu lớn nhất của Chung tiểu thư trong giới chính trị Đồn Môn là tư hữu hóa bến cảng Đồn Môn.”
Lý Văn Bân mỉm cười: “Muốn khống chế vị trí lão đại của hệ thống cảnh sát Cảng thành, Chung tiểu thư, ngươi không có dã tâm lớn như vậy đâu. Không biết ta nói có đúng hay không?”
“Tương lai ngươi sẽ biết.”
Biểu hiện của Rebecca không hề thay đổi chút nào, nàng nâng ly lên.
“Chúng ta sẽ biểu đạt thành ý của mình trước.”
…
Sau khi Phi Cơ đến Đông thành, hắn nhận được quy cách tiếp đãi cực cao.
Cảnh sát mở đường từ sân bay, nghỉ ngơi tại một nhà khách chính phủ cao cấp nhất. Một loạt các thao tác khiến cho đám người Phi Cơ phải choáng váng.
Cũng không còn cách nào.
Hòa Ký một nhà độc đại trong giới xã hội đen Cảng thành, nhưng lại là người mới trong giới kinh doanh. Đây là lần đầu tiên mọi người tham gia hội nghị xúc tiến đầu tư tại đại lục, cũng là lần đầu tiên nhận được quy cách tiếp đãi cao như thế.
Xuất thân xã hội đen khiến cho Phi Cơ mặc dù được xem là độc ác tàn nhẫn, nhưng xét theo một góc độ khác, chúng ta có thể nhìn thấy hắn đã bớt đi mấy phần gian dối, tăng thêm mấy phần kiêu ngạo.
Thậm chí Phi Cơ còn đặc biệt dặn dò những nhân viên đi cùng mình.
“Cho dù thật sự không có hạng mục tốt, chúng ta cũng sẽ vì nụ cười của người khác mà đầu tư một ít. Nếu không, chúng ta thật sự không thể nói nổi.”
Không có gì đáng ngạc nhiên khi những lời không có nguyên tắc thương mại này phát ra từ miệng Phi Cơ, nhưng đám nhân viên đi cùng lại gật đầu lia lịa. Điều này cho thấy sự tinh vi trong quy trình tiếp đãi của Đông thành.
Trước khi đến, lời nói của lão đại rất mơ hồ, đầu tư hạng mục gì cũng không nói rõ, chỉ nhắc đến ông chủ Đỗ và Phủ Đầu Vương mà thôi.
“Đến lúc đó việc làm ăn sẽ chủ động tìm đến cửa.” Tô Bình Nam nhìn Phi Cơ: “Dù sao nuôi chó thì phải cho chúng một khúc xương. Ngươi nên ghi nhớ một điều, lợi nhuận càng lớn thì càng dễ khống chế.”