Hai tiếng sau, Phi Cơ đã hiểu ý của lão đại.
Hạ quốc lưu hành văn hóa uống rượu. Dường như không có rượu thì sẽ không giải quyết được công việc. Đông thành cực kỳ coi trọng cuộc họp xúc tiến đầu tư này. Hai ông chủ chính phó đều đích thân ra mặt mở tiệc chiêu đãi các đại diện đầu tư.
Sau khi cơm nước no nê, một nam nhân mặc vest sọc đột nhiên xuất hiện trước mặt Phi Cơ.
Khí thế trên người đối phương hoàn toàn khác với những người vừa nãy, đặc biệt là vết chai trên cổ tay và ngón trỏ khiến cho hai mắt Phi Cơ sáng lên.
“Không cần căng thẳng.”
Người đến khoát tay: “Ta nghe nói Phi Cơ ngươi từ tứ cửu tử đánh lên tứ nhị lục. Quả nhiên đủ giỏi.”
Phi Cơ không nói gì, nhưng cơ thể đã thả lỏng. Trước khi đến, Tô Bình Nam đã dặn dò, cho dù gặp phải bất kỳ tình huống nào hắn cũng phải thu lại sự bá đạo của mình.
“Ta xin tự giới thiệu một chút, ta họ Thạch. Ta có thể chỉ huy hầu hết các vụ bắt giữ trong toàn tỉnh.”
Nam nhân mơ hồ chỉ ra danh tính của mình.
“Chào ông chủ Thạch.”
Biểu hiện của Phi Cơ cực kỳ khiêm tốn: “Có chuyện gì ngươi cứ nói, giúp được ta sẽ giúp.”
“Ta gặp rất nhiều người kể cả Hạng Thất, nhưng không ai trong số bọn hắn thông minh bằng ngươi.”
Ông chủ Thạch rất hài lòng với thái độ của Phi Cơ: “Chúng ta rất hoan nghênh các băng nhóm xã hội đen đến đây làm ăn.”
“Ra ngoài lăn lộn chỉ cầu tài mà thôi.”
Phi Cơ không nói nhiều, vẫn duy trì cẩn thận đầy đủ.
“Đừng có quá đáng là được.”
Ông chủ Thạch cười ha hả vỗ vai Phi Cơ: “Hòa Ký ngươi có thể tiếp tục kinh doanh là chuyện tốt, dù sao làm bạn bè thân thiết cũng tốt hơn.”
“Ta hiểu rồi.”
Phi Cơ gật đầu, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo như ở Cảng thành. Hắn cảm thấy vui khi hiểu ra vì sao lão đại lại muốn hắn làm một mình.
“Rất tốt. Ta nghe nói công việc kinh doanh hậu cần của Hòa Ký làm không tệ. Vị trí địa lý của Đông thành rất thuận lợi. Ba đường cao tốc sẽ sớm được xây dựng. Có một số mảnh đất rất có giá trị.” Ông chủ Thạch đứng dậy: “Hy vọng ngươi hiểu ý của ta. Chúng ta sẽ liên lạc lại.”
Nam nhân quay người rời đi.
…
Năm phút sau, Phi Cơ gọi điện thoại về Cảng thành.
“Đối phương đã chỉ ra một con đường, nhưng chúng ta cần phải đáp lại.”
So với Phi Cơ đang khó hiểu, Tô Bình Nam lại hiểu rất rõ ràng.
“Ta sẽ bảo Rebecca phối hợp với ngươi. Hòa Ký sẽ thu địa bàn của Thập Tứ Thủy, duy trì sự ổn định và phồn vinh.”
Tô Bình Nam mỉm cười vui vẻ: “Hòa Ký có ba con đường buôn lậu. Ngươi bảo đàn em giao ra đi.”
“Nhưng bọn hắn phải làm sao bây giờ?”
Phi Cơ đương nhiên biết lão đại chỉ cái gì. Những tuyến đường này đang giao cho Mặt Sẹo phụ trách. Nếu giao ra, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm với những người này.
“Một tướng công thành vạn cốt khô.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam lạnh như băng: “Muốn đạt đến mục đích của chúng ta, dù sao cũng cần phải có một số người nỗ lực.”
Nam nhân cúp điện thoại.
…
Không ai hoàn hảo cả.
Trong lúc Tô Bình Nam đang lên kế hoạch, tập đoàn Cẩm Tú từng bước chỉnh hợp các thế lực ở Cảng thành, ngay tại đại bản doanh của tập đoàn Cẩm Tú ở Thiên Đô, bởi vì Lý Phong Điền không kiêng nể gì khiến cho cánh bướm một lần nữa vẫy lên.
Một chiến dịch chống tội phạm quy mô lớn để lại ấn tượng sâu sắc cho Tô Bình Nam đã khởi động trước thời hạn ở Thiên Nam.
Trong một thời không khác, dẫn phát hành động này là lão bá đầu đã mai danh ẩn tích từ lâu, bị người đời quên lãng.
Sau rất nhiều năm cải cách và mở cửa, ví tiền của nhiều doanh nghiệp đã phình to. Tuy nhiên, quan niệm lạc hậu và hiệu quả chậm chạp của hệ thống tài chính Hạ quốc khiến hầu hết người dân vẫn có thói quen mang theo tiền mặt.
Lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, tình huống này khiến cho thế lực của lão bá đầu bành trướng hẳn lên.
Nhưng đi trên bờ sông làm sao có thể không ướt giày?
Mặc dù kỹ thuật của đám đàn em lão bá đầu không tệ nhưng vẫn xảy ra chuyện. Một người làm ăn từ nơi khác mang theo sáu trăm ngàn tiền mặt bị bọn hắn móc túi.
Thương nhân mang theo khoản tiền lớn đó không phải đi một mình, còn có hai người bạn. Bản thân người đó không phát hiện nhưng người bạn đi cùng đã ra tay bắt tên trộm.
Bọn hắn là người ngoài, cũng biết Thiên Đô hỗn loạn, cho nên bọn hắn không có ý định truy cứu, chỉ lấy lại tiền rồi xem như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng số tiền đó quá nhiều, khiến cho tên lưu manh đã quen cả gan làm loạn đỏ mắt quyết định đoạt lại.
Hai bên phát sinh xung đột, ba người chết tại chỗ, một người tàn phế. Sự việc thậm chí còn lên bản tin đài truyền hình Thiên Nam.
Người phụ trách các vấn đề chính trị và pháp lý của Thiên Nam là ông chủ Nhậm được điều đến từ nơi khác. Mặc dù Nhậm Thiết Quân ngày sau nổi tiếng với bàn tay sắt, cùng với một loạt các yếu tố chính trị như việc bổ nhiệm quan chức mới và sự xuất hiện của ông chủ Mạnh, một hành động mạnh mẽ đã được phát động.
Sau khi Tô Bình Nam trùng sinh, hắn dùng sự tàn nhẫn của mình tiến vào Thiên Đô. Lão bá đầu bị Tiểu Hồng Bào đuổi đi, không dám xuất đầu lộ diện. Một nơi ngư long hỗn tạp như nhà ga xe lửa lại trở nên cực kỳ có trật tự.
Nhưng trong sâu xa dường như có một bàn tay đang khống chế mọi thứ. Thiên Đô không có lão bá đầu, nhưng lại xuất hiện một Lý Phong Điền không có nhân tính.
Phương pháp làm việc của Lý Phong Điền càng thêm bất chấp hậu quả. Cha con nhà họ An, thậm chí là Tô Bình Nam cũng không ngờ tên gia hỏa đó lại điên cuồng đến vậy.
Hắn lên kế hoạch cho một vụ nổ súng cực kỳ đẫm máu ở tỉnh Thiên Nam khi đoàn kiểm tra phối hợp với ông chủ Mạnh rời đi.
Điều này chẳng khác nào cho lão đại cao cấp nhất của tỉnh Thiên Nam một cái tát thật mạnh vào mặt. Đương nhiên, điều này cũng đã dẫn đến một hành động còn lớn hơn trong trí nhớ của Tô Bình Nam.