Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1816 - Chương 1816. Tương Lai Nên Làm Gì

Chương 1816. Tương lai nên làm gì
Chương 1816. Tương lai nên làm gì

Địa điểm nổ súng ở một ngã tư cách trụ sở chính quyền chưa đến ba trăm mét. Có thể thấy tên gia hỏa kia làm việc cuồng vọng đến cỡ nào.

Danh tính của người chết đã được xác định, Trương Trường Tỏa, kế toán của nhà máy Trường Phong.

Theo những người chứng kiến, khi nạn nhân bước ra khỏi xe taxi với chiếc túi đựng hồ sơ dày cộp dưới nách, hắn nhìn thấy một chiếc xe tải màu trắng đang lao về phía mình với tốc độ cao.

“Lúc đó, ta nghĩ rằng chiếc xe định đâm chết hắn, nhưng người kia rất cảnh giác, lập tức nhảy qua hàng rào bỏ chạy. Sau đó, một người bước xuống xe, dáng người rất gầy, giống như một kẻ nghiện ma túy. Đáng tiếc ta không nhìn thấy rõ tướng mạo. Sau đó, tiếng súng vang lên. Ông trời ơi, thì ra tiếng súng là như vậy.”

Bây giờ, tất cả các tài liệu của vụ án này đều được đặt trong phòng họp trên tầng 4 của đại viện. Nhậm Thiết Quân vừa mới nhậm chức mặt không biểu cảm. Toàn bộ cảnh sát đều có mặt trong phòng họp.

Kỳ Đồng Ủy đột nhiên xuất hiện.

“Ổn định mới có thể phồn vinh. Ta đến Thiên Nam không phải để mạ vàng, mà là làm một số việc thực tiễn.”

Ông chủ Nhậm vừa mới nhậm chức không lâu là người đầu tiên lên tiếng. Hắn muốn đốt đống lửa thứ nhất. Vụ án lần này đã mang đến cho hắn một lý do rất tốt.

Những người làm công việc chính trị và pháp luật dường như là những kẻ nghiện thuốc. Mặc dù phòng hội nghị không nhỏ nhưng vẫn tràn ngập khói thuốc.

Thấy không có ai lên tiếng, Nhậm Thiết Quân đập bàn: “Nam Thiên Đô, Bắc Thẩm thành.”

Người dân Hạ quốc nghe hai câu này nhiều đến lỗ tai mọc kén.

“Ta không tin làm không được. Ta đã báo cáo với ông chủ Mạnh và ông chủ Lý. Lần này ta gọi các ngươi đến đây không phải để thành lập tổ chuyên án, mà là quét sạch những thứ tà ma này ra khỏi Thiên Đô, thậm chí Thiên Nam.”

Hội nghị vẫn dài dòng như trước.

Nhưng người chủ trì hội nghị Nhậm Thiết Quân không biết rằng trước khi hội nghị kết thúc năm phút, tất cả nội dung của cuộc họp đã được chuyển đến cho Tô Bình Nam đang ở Cảng thành.

“Nhậm Thiết Quân chỉ muốn mượn ngọn lửa này để thanh tẩy. Ta sẽ giúp ngươi tra ra kẻ đứng sau vụ án nổ súng, điều này tốt cho ta và ngươi.”

Giọng nói của Tô Bình Nam vẫn không chút gợn sóng: “Có một số tên gia hỏa ngày thường nhảy nhót sung sướng, bây giờ đến lúc phải dừng lại rồi.”

Sự cố ở Thiên Nam đã khiến cho Cẩm Tú đẩy nhanh tốc độ ở Cảng thành.

Chuyên viên ICAC Trương Triệu Huy đã tuyên bố kết thúc. Nam nhân này rất giỏi trong việc khơi gợi cảm xúc và tránh những vấn đề quan trọng. Với những lời lẽ thông minh của mình, hắn đã truyền bá câu nói công lý có thể đến muộn nhưng không bao giờ mất.

Ít ai để ý rằng người xử lý toàn bộ vụ án là Lục Chí Liêm đã biến mất. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là quản gia Thôi đã đi theo Tăng Quốc Sơn nhiều năm.

Những người bạn cũ của ông chủ đã ra tay giúp đỡ. Việc công tử ngồi tù không thể tránh khỏi nhưng sự việc cũng đã dừng lại.

Quản gia Thôi đi theo Tăng Quốc Sơn nhiều năm như vậy, dĩ nhiên không thiếu ánh mắt.

Đối với cái chết của Tăng Quốc Sơn, nếu nói ai là người thương tâm nhất, quản gia Thôi tuyệt đối là số một.

Có một câu nối giáo cho giặc.

Tăng Quốc Sơn đương nhiên là giặc, còn quản gia Thôi là người nối giáo. Cả một đời quản gia Thôi đều trung thành làm việc cho Tăng Quốc Sơn. Bây giờ đột nhiên không còn ông chủ nữa, đời này hắn không biết làm sao mà sống tiếp.

Quản gia Thôi nhìn vợ đang ngủ say, rón rén đứng dậy. Khi rời đi, hắn không quên hôn lên trán vợ mình một cái. Không còn Tăng Quốc Sơn, trọng tâm của hắn tất nhiên dành cho gia đình.

Đây là niềm an ủi duy nhất của hắn.

Quản gia Thôi thất thần hút thuốc trên ban công không nghe thấy âm thanh khóa chống trộm của nhà mình bị vặn.

Đi theo Tăng Quốc Sơn nhiều năm như vậy, quản gia Thôi cũng tích lũy được tài sản kha khá. Mặc dù hắn không mua nổi biệt thự ở sườn núi, nhưng mua một căn biệt thự ngàn thước vẫn không thành vấn đề. Nói tóm lại, Tăng Quốc Sơn chỉ vui buồn bất thường thôi, hắn đối xử với cấp dưới của mình không tệ.

Cảng thành tấc đất tấc vàng. Nói là ngàn thước, nểu đổi sang đại lục thì cũng chỉ hơn một trăm mét vuông, nhưng đây đã là giấc mơ không thể thành của rất nhiều người.

Dù cửa sổ đã mở nhưng sân thượng vẫn mịt mù khói, đây là điếu thuốc thứ bảy mà quản gia Thôi đã hút. Dường như chỉ có vị cay nồng của điếu thuốc truyền vào cổ họng mới có thể giúp tâm trạng lo lắng của hắn tốt hơn một chút.

Hiện tại hắn đã không còn đường có thể đi.

Tăng Quốc Sơn chết rồi, Tăng Trí Uy vào tù, tương lai hắn nên làm gì?

Tiếp tục ở lại nhà họ Tăng là chuyện mà hắn tha thiết ước mơ. Hắn làm việc nhiều năm như vậy, mọi việc đều nắm trong tay. Đáng tiếc Tăng phu nhân đang giận lây sang hắn. Trong mắt nàng, con trai nàng hư hỏng một phần là do hắn dung túng.

Căn cứ vào thái độ của nữ chủ nhân, nếu hắn đoán không sai, khả năng lớn nhất là hắn bị đuổi ra khỏi nhà. Cả đời làm quản gia, con gái học tập ở nước ngoài cần dùng đến tiền, vợ lại là bà chủ trong nhà, hắn không biết cuộc sống sau này hắn nên làm cái gì?

Tìm một chủ nhân khác?

Không thể nào. Làm quản gia tư nhân chú trọng nhất là danh tiếng. Tăng phu nhân tuyệt đối không nói tốt cho hắn. Cho nên con đường này đã bị cắt đứt.

Làm công?

Làm tài xế chở hàng, bảo vệ tòa nhà…

Một là ở tuổi này không có công việc tốt, hai là ếch đã nhìn thấy thế giới sẽ không bao giờ cam tâm nhảy xuống giếng. Trong lòng quản gia Thôi không thể tiếp nhận được.

Ngay khi hắn châm điếu thuốc thứ tám, họng súng lạnh như băng lặng lẽ đè vào sau ót của hắn.

“Suỵt, đừng lên tiếng.”

Người đứng đằng sau hạ giọng nói xuống rất thấp: “Đánh thức vợ của ngươi, tất cả mọi người đều không tốt.”

Hết chương 1816.
Bình Luận (0)
Comment