Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1827 - Chương 1827. Sai Thì Phải Nhận

Chương 1827. Sai thì phải nhận
Chương 1827. Sai thì phải nhận

“Tô tổng, mời lên xe.”

Nữ hài cố gắng duy trì nụ cười dịu dàng nhất, mỉm cười mở cửa xe.

Hiện tại, Thịnh Kinh còn chưa xảy ra tình trạng tắc nghẽn xe. Xe chạy êm, tốc độ không chậm. Chiếc xe đến đón nam nhân là một chiếc Bentley hiếm có trong năm nay, là diện mạo của công ty Mạnh Tịnh Tuyết.

Những sắp xếp này đều là tâm tư của Mạnh đại tiểu thư.

Ba không cho phép nàng gặp mặt Tô Bình Nam, sợ tỏ thái độ quá sớm sẽ gây nên những phiền phức không cần thiết?

Mạnh đại tiểu thư hướng ngoại bắt đầu sử dụng bộ não của mình.

Được, vậy nàng sẽ sử dụng thư ký bên cạnh và chiếc xe mà toàn bộ Thịnh Kinh đều biết để tiếp đãi Tô Bình Nam, dùng những thứ này để nói cho tất cả mọi người biết đây là bạn của Mạnh đại tiểu thư ta.

Nàng sợ Tô Bình Nam kiêu ngạo sẽ lựa chọn xe của tập đoàn Cẩm Tú ở Thịnh Kinh, vì thế Mạnh đại tiểu thư thậm chí đặc biệt gọi cho Văn Tiểu Định của tập đoàn Cẩm Tú nói rõ tình huống.

“Đây là văn kiện mà Mạnh tổng nhờ ta giao cho ngươi, bên trên ghi rõ cụ thể hành trình của ngươi. Trong toàn bộ nhật trình của ngươi ở Thịnh Kinh, ta sẽ phục vụ cho Tô tổng ngươi.”

Dương Tiểu Dương ngồi đối diện với nam nhân, giải thích rõ ràng nhiệm vụ của mình và đưa một tài liệu được niêm phong cho Tô Bình Nam. Tô Bình Nam tiếp nhận, sau đó mở ra.

Nam nhân vẫn không có biểu cảm gì khi đọc tài liệu, thậm chí Dương Tiểu Dương không hề nhìn thấy ánh mắt nam nhân nhìn nàng có sự kinh ngạc hay tính xâm lược khiến nàng không thoải mái.

Nói như thế nào đây?

Đối phương nhìn nàng giống như nhìn một công cụ hình người, không gợn sóng không sợ hãi cũng không có kinh ngạc.

Không nhìn.

Nữ nhân vĩnh viễn là một sinh vật rất kỳ quái.

Nếu Tô Bình Nam tỏ ra ngạc nhiên hoặc thích thú với nữ hài, trong lòng Dương Tiểu Dương nhất định sẽ coi thường và khinh miệt hắn.

Nhưng đối phương không nhìn nàng. Tình huống này đối với Dương Tiểu Dương là một sự sỉ nhục lớn lao.

“Ta vì ngươi mà chải tóc mái, còn tháo luôn mắt kính, ngươi đúng là không có trình độ.”

Nữ hài âm thầm chửi rủa nam nhân vừa mới gặp.

Không thể không nói, Dương Tiểu Dương ăn mặc bình thường nhưng lại đẹp đến nao lòng. Tuy tai và cổ tay của nàng rỗng tuếch nhưng khuôn mặt thanh tú và cần cổ tựa thiên nga vẫn có thể khiến cánh mày râu phải liêu xiêu.

Hơn nữa, dưới sự phụ trợ của chiếc váy màu vàng liền thân, đôi chân thon dài thẳng tắp trắng như tuyết của nữ hài lộ ra ngoài càng tôn thêm vẻ sang trọng và xinh đẹp cho nàng.

“Ngươi chưa đọc tài liệu này phải không?”

Tô Bình Nam khép lại tài liệu, nói với Dương Tiểu Dương: “Ta sẽ ở Thịnh Kinh năm ngày, ta sẽ cho người thông báo với ngươi hành trình cụ thể. Mạnh đại tiểu thư còn có tâm tư rảnh rỗi cho rằng ta là đồ nhà quê ở đây, thành ra không tránh khỏi phải làm phiền ngươi một số chuyện.”

Dứt lời, nam nhân ném văn kiện vào người Đỗ Cửu: “Xử lý nó trước khi ngừng xe.”

Da thịt trắng nõn của Dương Tiểu Dương đỏ ửng lên.

“Tô tổng, Mạnh tổng giao cho ngươi văn kiện này, tất nhiên có lý của nàng. Cho nên, ngươi có thể tin vào tố chất nghề nghiệp của ta…”

Nữ hài còn chưa nói xong, ánh mắt sắc bén của nam nhân đã ép nàng nuốt xuống những lời còn lại.

Hình dung như thế nào đây?

Sau này, Dương Tiểu Dương đã kể lại cho bạn thân nhất của mình nghe: “Giống như ngươi đang đi trên một thảo nguyên rộng lớn, đột nhiên bị một con gấu nhắm tới.”

“Ta đương nhiên tin vào tố chất nghề nghiệp và tính cách của ngươi.”

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Tô Bình Nam đã trở về biểu hiện không hề bận tâm, giống như hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác của Dương Tiểu Dương.

Dương Tiểu Dương cắn môi không dám nói chuyện.

Nam nhân đốt điếu xì gà, hắn không thèm duy trì bất kỳ phong thái quý ông nhảm nhí nào chỉ vì có một nữ nhân ở đây, nhưng sau khi đốt xong, hắn lại ném bật lửa cho Đỗ Cửu.

Dương Tiểu Dương biết rõ chiếc Bentley đắt tiền như thế nào. Nàng vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy nam nhân kia cứ thế đốt tài liệu trong hộc đựng đồ trên chiếc xe hoành tráng này.

Ngọn lửa hừng hực khiến trái tim của Dương Tiểu Dương đau nhói. Nếu nó cháy bên trong xe gây ra thiệt hại thì sao?

Nữ hài cực kỳ căng thẳng thậm chí không cảm nhận được sự ngột ngạt của khói. Tô Bình Nam tiện tay nhấn nút hạ cửa sổ.

Sau khi đốt xong, bàn tay to lớn của nam nhân không ghét bỏ tro bẩn, hắn nắm lấy và nghiền nát chúng, lúc này hắn mới yên tâm gật đầu với Tô Bình Nam.

Quái nhân.

Đây là ấn tượng thứ hai của Dương Tiểu Dương về Tô Bình Nam.

Nguyên nhân Tô Bình Nam đốt tài liệu mà Mạnh Tịnh Tuyết giao cho hắn rất đơn giản, bởi vì nội dung bên trong tài liệu liên quan đến tất cả những gì mà Mạnh đại tiểu thư biết.

Có lẽ Mạnh phụ làm khó nhưng con gái thì thường hướng ra ngoài.

Nữ nhân mắt cao hơn đầu như Mạnh đại tiểu thư phí nhiều năm như vậy, một khi tìm được nam nhân mà mình cảm mến cũng giống như nhà cũ bốc cháy, không thể dập tắt.

Tô Bình Nam lên máy bay, không thể liên hệ được, cho nên Mạnh đại tiểu thư đã viết rất kỹ càng trong tài liệu, thậm chí có thể nói là quá chi tiết.

Thông tin mô tả cách nhìn và phán đoán về một số sự kiện gần đây, bao gồm tên của nhiều nhân vật quan trọng là nội dung cực kỳ nhạy cảm. Với sự cẩn thận của Tô Bình Nam, hắn không bao giờ tiêu hủy những thứ này ngoài tầm mắt của hắn.

Bên trong xe vẫn còn mùi giấy bị đốt cháy, nhưng Tô Bình Nam không thèm để ý, ngược lại cầm tài liệu của một số công ty trong nước gần đây lên đọc.

“Tư Ngọc Trụ cách chức và liên tiếp thay mới người phụ trách của ba khu vực lớn? Có người vi phạm quy tắc tham gia cạnh tranh trong cùng ngành sau khi từ chức?”

Nam nhân đọc qua rất nhanh, cũng không ngẩng đầu lên: “Sai thì phải nhận, thích đánh nhau thì đứng thẳng. Nói với Chu Lỵ bên bộ phận pháp lý, truy cứu trách nhiệm đến cùng với những người này, giết gà dọa khỉ.”

“Ta hiểu rồi.”

Khi không có Văn Tiểu Địch bên cạnh, bình thường Lục Viễn sẽ trở thành thư ký của Tô Bình Nam. Nghe xong, Lục Viễn lập tức trả lời: “Ta sẽ đích thân đi một chuyến. Đám gia hỏa kia trời cao hoàng đế xa khó tránh khỏi không chịu dạy dỗ. Ta đi có thể phòng ngừa xuất hiện những vấn đề khác.”

Tô Bình Nam gật đầu.

Hết chương 1827.
Bình Luận (0)
Comment