Điện thoại vang lên.
Tô Bình Nam nghe điện thoại rất nhanh. Đôi mắt nheo lại của nam nhân khiến nữ nhân không nhịn được cúi đầu xuống.
“Sự kiện ẩu đả ở núi Thanh Thạch thôn Dương Gia mấy năm trước?”
Giọng điệu của Tô Bình Nam vô cùng bình thản: “Có bằng chứng bồi thường, cũng chỉ là một vụ tranh chấp bình thường, chẳng lật lên nổi sóng gió gì đâu.”
“Để bộ phận PR ra mặt. Hiện tại hoàn cảnh không được tốt, đổi phương thức xử lý.”
“Một điểm quan trọng, chuyện đó phát sinh vào lúc này, xem đằng sau có ai nhúng tay vào không.”
Nam nhân cúp điện thoại, nhắm mắt dưỡng thần. Hắn không biết hành động này của hắn khiến cho Dương Tiểu Dương đang ngoan ngoãn ngồi im gắn cho hắn hai từ.
Tàn khốc, lạnh lùng.
Dương Tiểu Dương không biết sự tàn khốc mà nàng nhìn thấy chỉ là một góc của núi băng mà thôi.
…
Dương Đại Hải thỏa mãn mua mấy gói thuốc lá trở về nhà anh họ, đắc ý kể lại uy phong của mình hôm nay như thế nào, lúc này Dương Đại Phúc mới biết được bà con xa của hắn rốt cuộc đến Thiên Đô để làm gì.
“Đầu óc của ngươi bị úng nước rồi sao?”
Dương Đại Phúc không phải Dương Đại Hải. Hắn biết rõ phương thức xử lý của vụ kiện vượt cấp này. Chính quyền sẽ chuyển giao xuống cho bộ môn bên dưới giải quyết.
Hoàn toàn không nhúng tay vào.
Huống chi, ấn tượng gần đây của Dương Đại Phúc đối với Lý Phong Điền quá sâu. Hắn càng không thể phớt lờ loại người như Tiểu Hồng Bào.
“Ca, người thành phố các ngươi đúng là không hiểu lợi ích của việc khóc lóc, làm loạn, treo cổ.”
Dương Đại Hải vỗ chân rồi hùng hồn nói: “Tiền bồi thường nhất định không ít. Hơn nữa, nếu có thể lấy lại mấy ngọn núi đó, năm nay ta nhất định có thể lên làm bí thư chi bộ rồi.”
Dứt lời, Dương Đại Hải còn nháy mắt đắc ý: “Hiện tại trong thôn không còn nghèo như trước, nhưng muốn có được vị trí đó, tất cả đều là tiền.”
“Vậy ngươi tố cáo tập đoàn Cẩm Tú làm gì?”
Ánh mắt Dương Đại Phúc nhìn Dương Đại Hải giống như nhìn đồ ngốc: “Chuyện xung đột của các ngươi đã sớm có kết luận. Đối phương chỉ cần hợp đồng khai thác đá không có vấn đề, cảnh sát không có lý do để bắt người ta. Huống chi ngươi không phải không biết ông chủ của Cẩm Tú là ai?”
“Là Tô Bình Nam, Tiểu Hồng Bào tàn nhẫn nhất.”
Dương Đại Phúc kích động đến mức nước miếng bay tứ tung: “Tam giáo cửu lưu, hắc bạch hai đạo, đùa chết ngươi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Hắn không dám làm mấy chuyện đó trong thời kỳ này đâu. Hắn còn phải ngoan ngoãn đưa tiền cho ta. Theo như ta tìm hiểu, dựa theo pháp luật quy định, ta là người tàn tật cấp độ một, theo luật lao động ít nhất có thể nhận được 40.000 tệ.”
Trong lúc Dương Đại Hải đang định nói tiếp, tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Mở cửa, Dương Đại Phúc kinh ngạc nhìn thấy hai nam nhân mặc vest phẳng phiu xuất hiện trước mặt mình. Một người trong đó còn đeo mắt kính gọng vàng.
“Ta là Vương Khải, quản lý bộ phận PR của tập đoàn Cẩm Tú. Xin hỏi có vị tiên sinh tên Dương Đại Hải ở đây không?”
Mạng lưới của tập đoàn Cẩm Tú ở Thiên Nam kinh khủng đến cỡ nào. Dương Đại Hải về nhà chưa được nửa tiếng, bọn hắn đã điều tra hết mọi thông tin.
“Ta chính là Dương Đại Hải.”
Dương Đại Hải đứng dậy trả lời, không còn thái độ phách lối như vừa rồi. Không phải vì hắn nhát gan, mà là người bước vào cửa mặc dù đeo mắt kính nhưng vẫn không che giấu được hơi thở tàn ác trên người.
Sự độc ác của tập đoàn Cẩm Tú trong trận ẩu đả năm đó lại hiện lên trong đầu hắn.
“Xin chào.”
Vương Khải mỉm cười nói.
Hắn vừa khoát tay ra hiệu cho cấp dưới đặt một số quà bình thường lên bàn vừa nói tiếp: “Tập đoàn Cẩm Tú đã trả phí nhận thầu cho thôn Trần Gia dựa theo hợp đồng lúc đó, bởi vì quyền sở hữu quặng mỏ thuộc về thôn Trần Gia. Ngươi làm ầm lên với lý do như vậy thật sự không được hay cho lắm.”
“Là do xã làm loạn thôi, ta muốn một công bằng.”
Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi nhưng Dương Đại Hải vẫn bình tĩnh trả lời: “Tại sao những ngọn núi khai thác đá kia lại của thôn Trần Gia được chứ? Nhất định bên trong có chuyện gì đó.”
Dương Đại Hải nhằm tăng khí thế cho mình, hắn không thèm để ý đến ánh mắt ra hiệu của anh họ, ngược lại đập chân trái của mình lên bàn: “Còn nữa, các ngươi nói nên bồi thường cái chân này của ta như thế nào?”
Sự lịch sự của bộ phận PR tập đoàn Cẩm Tú khiến Dương Đại Hải có lòng tin hơn.
“Tất cả đều có thể bàn. Lão Dương, ngươi cũng biết công ty rất coi trọng danh tiếng. Cho nên, ta đã mang theo đủ thành ý đến đây.”
Vương Khải lấy thuốc lá ra cho Dương Đại Hải. Dương Đại Hải không chút khách sáo tiếp nhận, hoàn toàn không để ý đến nụ cười đạo đức giả của Vương Khải khi cầm cái bật lửa.
Dương Đại Hải vẫn tiếp tục trò chuyện với Vương Khải.
Ban đầu, Dương Đại Phúc cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hắn lo lắng nhân viên của Tiểu Hồng Bào sẽ gây chuyện không màng hậu quả trong nhà của mình. Cho nên, thái độ của hắn cực kỳ chân thành, quan tâm đến chuyện của Dương Đại Hải còn hơn chuyện của mình.
Dù sao việc hắn thuê sát thủ giết người vẫn còn đó. Hắn không muốn gây chuyện kinh động đến cảnh sát. Hơn nữa, cách làm việc của Lý Phong Điền đã dọa hắn sợ.
Điều này khiến cho hắn thật sự sợ Tiểu Hồng Bào còn lấn át Lý Phong Điền một bậc.
Nhưng sự việc phát triển khiến cho hắn mở rộng tầm mắt.
Thái độ của bộ phận PR tập đoàn Cẩm Tú có thể nói tốt đến lạ thường. Thậm chí Dương Đại Phúc còn nhìn thấy có sự khúm núm trong đó. Cho dù Dương Đại Hải có ăn tham, bọn hắn cũng mỉm cười nói chuyện.
Được đà lấn tới, Dương Đại Hải thực hiện một cách thuần thục. Sau thăm dò ban đầu, tên gia hỏa này đưa ra mức bồi thường là 130.000 tệ. Hơn nữa, tập đoàn Cẩm Tú còn đồng ý trả một phần tiền nhận thầu cho thôn Dương Gia sau khi chia lại khu vực.
Sau khi thỏa thuận được ký kết, tiền mặt tùy ý ném ra ngoài, người của tập đoàn Cẩm Tú rời đi rất nhanh.