“Đây là Tiểu Hồng Bào? Hắn đổi tính rồi sao?”
Dương Đại Phúc khiếp sợ trước sự yếu đuối của Cẩm Tú. Hắn đột nhiên hiểu ra. Không phải bây giờ đang có hoạt động dọn dẹp lại Thiên Nam sao? Tiểu Hồng Bào kiếm tiền đủ rồi, không muốn gây thêm sự cố.
“Ta đã nói rồi mà, đây là thời kỳ đặc biệt. Hắn đã bị ta ăn sạch.”
Dương Đại Hải nắm chặt những tờ tiền trong tay, ánh mắt mê mang: “Thế giới này luôn phong thủy luân chuyển. Hắn không được nữa rồi.”
Dương Đại Phúc im lặng.
Nhưng cái tát vả vào mặt đến rất nhanh.
Trong lúc Dương Đại Hải mừng khấp khởi dự định tạm biệt anh họ ra về, một số cảnh sát mặc đồng phục phá cửa vào đè hắn xuống đất.
Đối phương không chút lưu tình, bắt chéo hai tay Dương Đại Hải ra sau lưng. Dương Đại Hải gân cổ chửi thề vài câu, kết quả đôi giày da ba sọc rất nổi tiếng gần đây đá thẳng vào cái miệng đầy nước bọt của hắn.
Thời đại này vẫn chưa chấp hành pháp luật văn minh, đám cảnh sát làm việc vẫn luôn thô bạo.
Sau mấy cú đánh, Dương Đại Hải đã hoàn toàn phục tùng, nhưng Dương Đại Phúc ở bên cạnh làm anh dù sao cũng phải nói giúp vài câu.
Hắn móc thuốc lá, cười hì hì đưa tới: “Ta là Dương Đại Phúc, giám đốc nhà máy Trường Phong. Hắn là em họ của ta. Ta chưa từng gặp các ngươi, ta có thể hỏi một chút các ngươi ở đồn cảnh sát nào không?”
Hắn có thể làm được chức giám đốc nhà máy, hắn tất nhiên hiểu rõ chuyện trong xã hội. Gương mặt của những người này rất lạ, hắn cũng nên cho đối phương biết một chút năng lượng của mình.
“Đội 2 đồn cảnh sát thị trấn Hắc Thổ.”
Cảnh sát dẫn đội thấy Dương Đại Hải đã được dẫn đi, thái độ hòa hoãn hơn. Hắn nhận điếu thuốc, cười nói: “Ta biết ngươi là anh họ của hắn. Chuyện này không liên quan đến ngươi. Trước khi đến đây, chúng ta đã điều tra rõ ràng rồi.”
“Thế chuyện gì xảy ra với em họ của ta vậy?”
Vừa rồi cảnh sát chen nhau vào, Dương Đại Phúc bị dọa thiếu chút nữa phát bệnh tim. Đến bây giờ, sắc mặt của hắn vẫn còn tái nhợt. Nhưng trong mắt cảnh sát, hắn sợ là do cảnh sát đột nhiên xông vào nên cũng không suy nghĩ nhiều.
“Dọa dẫm, tống tiền.”
Cảnh sát dẫn đầu đáp: “Còn có chuyện chân của hắn bị đánh tàn phế hai năm trước. Chuyện của em trai ngươi không ít. Muốn tìm hiểu tình huống cụ thể, ngươi có thể ủy thác luật sư đến đội 2 thị trấn Hắc Thổ chúng ta.”
“Đúng rồi, đoán chừng qua mấy ngày nữa phải làm phiền ngươi đến đồn chúng ta để lấy lời khai. Nghe nói Dương Đại Hải tống tiền người khác ngay trong nhà của ngươi. Một khoản tiền lớn, hơn nữa còn vào thời điểm này, khả năng tội danh không nhỏ.”
Những người này nói xong thì lập tức rời đi.
Mặc dù giám đốc Dương Đại Phúc không đáng chú ý ở Thiên Đô, nhưng trong mắt người khác cũng thuộc người có năng lượng kinh người. Đám cảnh sát nói cảm ơn hắn đã hỗ trợ công việc, sau đó giúp hắn dựng mấy cái ghế ngã trong phòng dậy rồi mới rời đi.
Dương Đại Phúc không có tâm trạng bất mãn. Sau khi hút mấy điếu thuốc, hắn im lặng thật lâu.
Sau đó, Dương Đại Hải thở dài một tiếng.
Hết thảy đều là tập đoàn Cẩm Tú gây ra.
Đây không còn là thủ đoạn của tam giáo cửu lưu mà là phương thức một con voi nghiền chết một con kiến. Nói cách khác, người ta chỉ cần vận dụng mối quan hệ xã hội là ngươi tiêu đời.
Có một số việc nghĩ lại mà sợ.
Thị trấn Hắc Thổ cách Thiên Đô bao xa? Còn người của bộ phận PR tập đoàn Cẩm Tú rời đi mới bao lâu?
Nói một cách thẳng thắn, khi em họ của hắn đến chính quyền tố cáo, những người kia đã lên đường.
Dương Đại Phúc biết Dương Đại Hải xong rồi. Hắn cũng biết thanh danh và cách làm của đứa em họ này. Đối phương làm như vậy, nói rõ bọn hắn đã có được bằng chứng chắc như đinh đóng cột.
Tiểu Hồng Bào tàn nhẫn nhất Thiên Nam?
Dương Đại Phúc cười khổ. Hắn đã hiểu vì sao bạn của mình lại nói Lý Phong Điền hoàn toàn không phải đối thủ của Tiểu Hồng Bào.
Trong lúc Lý Phong Điền không chút kiêng kỵ dùng bạo lực đe dọa uy hiếp người khác, Tiểu Hồng Bào đã sớm rời khỏi cách chơi cấp thấp này.
Nói cách khác, loại người như Dương Đại Hải hoàn toàn không đáng để tập đoàn Cẩm Tú vận dụng bạo lực.
…
Phán đoán của Dương Đại Phúc rất chính xác.
Toàn bộ sự việc của Dương Đại Hải chỉ có giá trị bằng ba chữ ở chỗ Tô Bình Nam.
Reng reng.
Tô Bình Nam vừa mới bước vào đại sảnh khách sạn, âm báo điện thoại vang lên.
Nam nhân tiện tay mở ra, hai chữ hiện lên trên màn hình.
“Đã giải quyết.”
Gương mặt Tô Bình Nam không hề có sự thay đổi. Hắn cúp máy, sải bước tiến lên giữa đám người chen chúc, bước chân không hề có ý định dừng lại.
…
Dương Tiểu Dương đứng một mình ngoài đại sảnh, tức gần chết.
Nữ hài thề nàng chưa bao giờ gặp phải nam nhân không có phong độ như vậy. Hơn nữa nam nhân này còn là người yêu trong mộng của Mạnh tổng?
Không có phong độ.
Đây là đánh giá thứ ba của nữ hài dành cho Tô Bình Nam.
Thời gian trở lại mười lăm phút trước đó.
Vốn dựa theo kế hoạch của Mạnh Tịnh Tuyết, chiếc xe phải đi theo đường vòng đặc biệt. Bữa tối cũng được đặt trước tại khách sạn Thịnh Kinh, nơi mà các thành viên chủ yếu của các bộ và ủy ban trung ương hay đến.
Tô Bình Nam hiểu rất rõ hàm ý của Mạnh Tịnh Tuyết, đơn giản là muốn càng nhiều người nhìn thấy thái độ của Mạnh đại tiểu thư đối với hắn.
Nhưng Tô Bình Nam đã từ chối hành trình mà Mạnh Tịnh Tuyết sắp xếp. Hắn cho rằng cửa này không khó qua.
Chỗ dựa lớn nhất của hắn từ trước đến nay là gì?
Đó không phải là phong cách hành động nóng nảy và tàn nhẫn, cũng không phải quyền lực ngày càng tăng lê, mà là tầm nhìn xa.
Cửa ải cần phải vượt qua là Chu trưởng lão có biệt danh Thiết Huyết. Đối với vị đại nhân vật này, mấy ngày qua Tô Bình Nam đã chuẩn bị đầy đủ.