Dương Tiểu Dương bị từ chối có chút choáng váng. Sau đó, khi nữ hài đi cùng Tô Bình Nam đến khách sạn Thịnh Kinh, hắn đã nói một câu khiến nàng tức suýt chút nữa bể phổi.
“Chiếc xe này rất mẫn cảm, cứ để ở đây đi.”
Nam nhân hoàn toàn không để ý đến Dương Tiểu Dương muốn nói rồi lại thôi. Hắn quay sang nói với Lục Viễn: “Tìm một chiếc xe nào đó đưa nàng trở về.”
Dứt lời, Tô Bình Nam không thèm nhìn nữ hài xinh đẹp tuyệt trần trong mắt người khác thêm một chút. Đội ngũ của hắn nhanh chóng rời đi, để Dương Tiểu Dương kinh ngạc đứng đó một hồi lâu.
…
“Ngươi có thể tưởng tượng tính cách ý trung nhân của sếp ta như thế nào không?”
Trở lại căn phòng cho thuê của bạn thân A Cửu, Dương Tiểu Dương không còn sự dịu dàng và lịch sự trước mặt người ngoài, ngược lại giương nanh múa vuốt như con mèo bị giẫm phải đuôi.
“Sao nào, là ai đã khiến cho Dương tiểu thư của chúng ta, người được mệnh danh là bậc thầy quản lý sắc mặt và vua tâm lý trở thành như vậy?”
A Cửu ngừng tập yoga, kích động kéo lê thân hình uyển chuyển của mình đến gần: “Quấy rối nơi làm việc? Gặp phải lưu manh tài phiệt?”
A Cửu là bút danh, tên thật là Triệu Thúy Hoa. Nàng cũng được xem là một tài nữ.
Nàng thông thạo viết kịch bản, viết thư pháp, thậm chí còn vẽ tranh. Ngươi nói một cô gái như vậy làm sao có thể không lo lắng về cái tên nghe quê mùa muốn chết của mình?
Cho nên, ba chữ Triệu Thúy Hoa chính là vảy ngược của A Cửu.
Ngày thường, ngoài việc xin tạm trú, nhập viện, ốm đau phải trình thẻ căn cước ra, cho dù ở khách sạn A Cửu cũng không dùng thẻ căn cước để mướn phòng.
Có thể thấy được oán niệm của A Cửu với cái tên của mình như thế nào.
Nàng biết rất rõ người bạn cùng phòng kiêm bạn thân của mình là người như thế nào. Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy Dương Tiểu Dương thất thố như thế.
Tính nhiều chuyện nổi lên khiến A Cửu thậm chí còn pha một ly café, gương mặt hóng hớt dự định nghe xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
“Quấy rối?”
Dương Tiểu Dương nói đến nước bọt bay tứ tung, không hề có chút thục nữ nào: “Mấy năm qua ta không ăn mặc có tâm như thế. Kết quả, ta hoài nghi không biết trong mắt cái tên nhà giàu mới nổi tàn nhẫn lạnh lùng kia, ta có phải là một công cụ hay không.”
“Tên nhà giàu mới nổi đó có đẹp trai không?”
Trong lúc Dương Tiểu Dương đang khóc lóc than thở, lên án mạnh mẽ một người, bạn thân mỹ nữ của nàng lại nói một câu khiến cho nàng nghẹn chết.
“Triệu Thúy Hoa.”
Sau khi ngây người ra vài giây, Dương Tiểu Dương đằng đằng sát khí nói ra ba từ mà đối phương không muốn nghe nhất.
Hai nữ hài đang cười đùa cùng nhau không biết rằng tên nhà giàu mới nổi mà các nàng đang bàn tán là con khủng long bạo chúa hung ác đến cỡ nào.
…
Lưu Đại Tùng đã chờ trong phòng từ sớm.
Thời gian hắn ở Thịnh Kinh không ngắn. Dựa vào vốn liếng hùng hậu của tập đoàn Cẩm Tú và phong cách làm việc khéo léo của hắn, hiện tại Lưu Đại Tùng đã nghiễm nhiên trở thành một trong những nhà trung gian tiếng tăm lừng lẫy Tứ Cửu Thành.
“Tô tổng.”
Lưu Đại Tùng nhìn thấy Tô Bình Nam bước vào phòng, thân hình thẳng tắp, giọng điệu cung kính.
Một năm qua, với chức danh là người quản lý của tập đoàn Cẩm Tú, hắn quả thật quen biết không ít các lãnh đạo có thực quyền. Hắn thật sự sùng bái bản lĩnh của Tô Bình Nam.
“Không cầu người, chỉ tạo quan hệ. Dùng diện mạo chân thành nhất để giúp đỡ những người có thể giúp.”
Đây là lời dặn của Tô Bình Nam với Lưu Đại Tùng.
Ban đầu, rất nhiều người đều có suy nghĩ phòng bị Lưu Đại Tùng, nhưng sau mỗi chuyện được giải quyết, Lưu Đại Tùng gần như không đòi trả ơn.
Nợ ân tình cũng là nợ.
Tích lũy theo thời gian, Lưu Đại Tùng đã tạo dựng được mạng lưới quan hệ không thể đo lường cho Cẩm Tú.
“Việc làm như thế nào rồi?”
Tô Bình Nam nhẹ gật đầu với Lưu Đại Tùng. Nam nhân rõ như lòng bàn tay hành động của Lưu Đại Tùng. Trong báo cáo tài chính của chi nhánh Thịnh Kinh, riêng chi phí quan hệ công chúng đã lên tới ba triệu một năm.
Đây mới là năm 1998.
“Đây là tất cả các tài liệu phân tích về việc xử lý các tài sản không hoạt động sau cuộc họp cải cách tài chính, rất đầy đủ.”
Lưu Đại Tùng từ lúc vào cửa đã mang theo một chiếc ba lô lớn không hợp với bộ vest. Chỉ khi hắn lấy xấp tài liệu này ra, gương mặt hắn mới thả lỏng.
“Toàn bộ thông tin đầy đủ, ngoại trừ văn phòng Nghiên cứu Tổng hợp của ngân hàng Quốc gia, cũng chỉ có một bản này.”
Lưu Đại Tùng đưa tài liệu cho Đỗ Cửu xong, động tác lấy tài liệu cũng không ngừng lại: “Tô tổng, đây là thông tin và lý lịch của những ứng cử viên chính được nêu tên tham gia trong cuộc họp lần này.”
Sau khi Lưu Đại Tùng đưa bản tài liệu thứ hai, hắn ngừng lại, ánh mắt nhìn đám người Đỗ Cửu, Lục Viễn sau lưng Tô Bình Nam.
“Ngươi có thể tin tưởng ta.”
Ánh mắt Tô Bình Nam trở nên sắc bén: “Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Vâng, Tô tổng.”
Lưu Đại Tùng lấy ra phần tài liệu thứ ba: “Đây là thông tin về Chu trưởng lão và Thường trưởng lão, bao gồm sở thích và phong cách làm việc của bọn hắn cùng với tư tưởng chính trị.”
Lời nói của Lưu Đại Tùng khiến cho Lục Viễn và Đỗ Cửu đứng đằng sau Tô Bình Nam phải liếc nhìn nhau, gương mặt của hai người không hẹn mà cùng lộ vẻ chấn động.
Sự sùng bái của bọn hắn đối với Tô Bình Nam đã sâu tận xương tủy, nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn bị sự lớn mật và cuồng vọng của đối phương hù dọa.
Lão đại của mình có gan đi điều tra nhân vật này.
“Bị hù rồi à?”
Tô Bình Nam đích thân nhận bản tư liệu cuối cùng: “Là người thôi mà, có ai là thần đâu.”