Lý Văn Bân là một ví dụ.
Cả đời Lý Văn Bân nghiêm túc làm việc, đến cuối cùng chẳng phải vẫn thỏa hiệp với tập đoàn Cẩm Tú vì vị trí lão đại sao?
Nguyên nhân là gì?
Không được làm lão đại là vì Lý Văn Bân không đủ tư cách ư? Hay năng lực làm việc không tốt?
Sai hoàn toàn.
Bởi vì cấp cao Cảng thành cần một người có lai lịch đẹp đẽ, chứ không phải hạng bình dân tầm thường nghiêm túc làm việc.
"Muốn làm việc thì đừng quá đề cao bản thân, cũng đừng quá coi thường người khác. Chung quy thế giới này vẫn nói chuyện bằng thực lực."
Tô Bình Nam nói một câu khiến Dương Tiểu Dương hơi khó hiểu.
"Món này ngon. Ngươi quá gầy, gầy không có nghĩa là đẹp, hơn nữa khả năng chống cự với nguy hiểm kém."
Nam nhân chỉ vào thịt kho tàu, khiến Dương Tiểu Dương lại không nhịn được dùng đôi mắt trắng đen rõ ràng lườm đối phương.
Không hiểu phong tình!
…
Tô Bình Nam không biết rằng trong thời gian hắn ăn bữa cơm này, phần tài liệu bị mình xé ở hội trường đã được mang đến văn phòng của tổ giám sát hội nghị.
"Tổ trưởng Điền, hôm nay phân tổ thảo luận, vị Tô tổng mà ngài bảo ta chú ý kia chưa nói hết đã nghênh ngang rời đi. Đây là tài liệu hắn để lại."
Nhân viên ghi chép hội nghị đưa tài liệu đã dán xong cho tổ trưởng Điền, sau đó cung kính thuật lại chi tiết mọi hành động của Tô Bình Nam rồi mới đi ra ngoài.
"Buổi phân tổ thảo luận mà thôi, không có gì."
Điền tổ trưởng xua tay, nói xong thì cúi đầu nghiêm túc đọc tài liệu trong tay. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, nhất thời chỉ có âm thanh nam nhân lật giấy.
...
Cùng lúc đó, tại Cảng thành.
Lý Thương Đông giống như mọi ngày, khi đi đến một quán hàng ở đường La Điện hắn sẽ dừng lại một bát canh miến, sau đó lẳng lặng đứng đó ăn hết rồi mới đi làm.
Hắn không mê canh miến, nhưng ngày nào cũng ăn một bát để tưởng nhớ vợ mình.
Trên đời này rất ít người hạnh phúc, nhất là ở thành phố coi trọng vật chất, lạnh lùng vô tình, cực kỳ hỗn loạn này.
Lý Thương Đông cũng không ngoại lệ.
Bởi vì người vợ hắn yêu nhất chết rồi, chết ở nơi hắn ăn canh miến.
Mấy năm trước hắn mắc sai lầm trong một lần hành động, tuy thành công bắn chết thủ lĩnh bọn cướp là Ngô Gia Phàm, nhưng em trai ruột Ngô Gia Nguyên lại may mắn trốn thoát...
Lúc đó, Lý Thương Đông làm nội ứng xâm nhập vào nội bộ bốn huynh đệ Ngô gia, tất nhiên cũng dẫn tới Ngô Gia Nguyên điên cuồng trả thù. Vợ của Lý Thương Đông rất thích ăn canh miến, lúc nữ nhân chết, bát canh miến trong tay vẫn còn hơi ấm. Vì thế, Lý Thương Đông không kết hôn với ai khác sáng nào đi làm cũng dừng chân ở đây theo thói quen.
Chính thói quen này đã lấy mạng hắn.
Nam nhân bưng bát canh miến lên, thở dài, còn chưa kịp ăn một ngụm thì đã bị chiếc xe mất khống chế phía đối diện gầm rú lao tới cướp đi tính mạng.
Theo lời khai của nhân chứng, biểu hiện của Lý Thương Đông ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh rất kỳ quái. Hắn không kêu cứu, không đấu tranh, chỉ mỉm cười nhìn bát canh miến đang bốc hơi nóng rồi chậm rãi chết đi.
Lý Thương Đông chết rồi, vì tai nạn giao thông.
Bởi vì thân phận của nạn nhân đặc biệt nên phía cảnh sát cực kỳ coi trọng vụ tai nạn giao thông này.
Kết luận của tất cả cảnh sát tinh anh tham gia điều tra và kết luận của bộ phận pháp y, pháp chứng đều thống nhất một điều, đó là ngoài ý muốn.
Trong quá trình chạy xe, bởi vì người điều khiển bị tia sáng bất chợt kích thích dẫn đến hai mắt bị mù tạm thời trong vài giây, sau đó luống cuống đạp phanh.
Người điều khiển xe là một nhân viên văn phòng làm việc trong tòa nhà Trung Hoàn, có nhà có xe, không nợ nần, không có tiền án tiền sự. Hơn nữa, con đường này là nơi hắn phải đi qua để đến công ty.
Tia sáng chói mắt kia cũng đã được phát hiện thông qua quá trình dựng lại hiện trường. Đó là mặt trời chiếu vào cameras màu bạc ở góc đường, sau đó khúc xạ tới tấm giấy bạc che nắng trên một chiếc xe van bỏ xó ở trong góc.
Tổng kết lại một câu, đây là sự cố ngoài ý muốn.
"Quá trùng hợp."
Nhiếp Bảo Ngôn day trán: "Nếu có bất kỳ một điểm nào không khớp, sếp Lý sẽ không chết. Mặc dù dường như hết thảy không có vấn đề, nhưng ta cứ cảm thấy không bình thường."
"Trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp, ngươi đừng nghĩ nhiều."
Trương Chí Hằng cố ý chạy tới thuận miệng đáp: "Nếu thật sự có người tạo dựng nên thì cmn IQ cao bao nhiêu chứ?"
"Nhưng cũng quá trùng hợp mà."
Mặc dù đã rời khỏi hiện trường, Nhiếp Bảo Ngôn vẫn còn lẩm bẩm. Có điều nữ nhân đã tin lời Trương Chí Hằng, không thể nào có người dùng cách thức này giết người được, nếu không thật sự quá đáng sợ.
…
"Chuyện của Lý Thương Đông do ngươi làm à?"
Trong phòng làm việc ở Lý gia, Lý Văn Bân bật máy gây nhiễu sóng lấy từ hệ thống cảnh sát, sau đó mới hỏi. Có thể thấy nam nhân rất cẩn thận.
"Đúng vậy."
Ba hỏi, Lý Gia Tuấn thừa nhận rất thẳng thắn. Hắn nói: "Giết Lý Thương Đông là rào cản mà ngươi nhất định phải vượt qua, nếu không Chung tiểu thư sẽ không ủng hộ ngươi."
Nét mặt Lý Gia Tuấn bình tĩnh: "Loại chuyện này nhất định phải nhanh. Ba à, đã quyết định lên thuyền thì đừng do dự. Từ xưa đến nay, có biết bao nhân vật anh hùng đều thua bởi hai chữ do dự đấy."
"Còn có ai biết?"
Lý Văn Bân gật đầu: "Có cần ta giải quyết hậu quả giúp ngươi không?"
"Không có người khác tham dự, hơn nữa ta khẳng định không để lại dấu vết."
Lý Gia Tuấn lộ vẻ kiêu ngạo: "Từ tuyến đường đến đối tượng, ta đều tự mình chọn lựa kỹ càng. Không có ai nghĩ tới có người lợi dụng tia sáng giết người."
Lý Văn Bân thở dài.
Con trai tham dự vào chuyện này, lòng hắn ngổn ngang cảm xúc.
"Trong tình huống Lý Thương Đông không đề phòng, muốn giết hắn không khó, có rất nhiều cách. Nhưng ngoài ý muốn là lựa chọn tốt nhất."
Lý Gia Tuấn nhìn Lý Văn Bân: "Tương lai nếu chúng ta có mâu thuẫn với vị tiểu thư Chung gia kia, trong tay đối phương không có quá nhiều chứng cứ trói buộc ngươi."