"Làm doanh nghiệp thì phải phân chia thuộc tính doanh nghiệp một cách chặt chẽ. Bản chất của thị trường tài chính là cướp đoạt, làm tài chính đương nhiên là trò chơi thắng bại. Ta không có gì để nói về điều này. Ta đứng ở đây, ta nghĩ mình cần phải nói tới nhận thức về thuộc tính của doanh nghiệp. Doanh nghiệp làm ra sản phẩm thì phải bước ra ngoài, e là vẫn phải dừng ở chữ kỹ thuật."
Nam nhân tiếp tục nói: "Trong mắt ta, mấy giai đoạn lưu thông, sản xuất, nghiên cứu kỹ thuật... là các giai đoạn thúc đẩy nhau, không quan trọng. Quan trọng là chúng ta phải làm cho phương diện kỹ thuật không phụ thuộc vào bất kỳ kẻ nào, chứ không phải cứ kiếm được lợi luận thì cho rằng đó là thành công của doanh nghiệp..."
Nếu đám người hiểu rõ bối cảnh lập nghiệp của Tô Bình Nam nhìn thấy cảnh này, e là bọn hắn sẽ kinh ngạc rớt tròng mắt.
Danh tiếng của Tiểu Hồng Bào Thiên Nam không tốt.
Bất kể tập đoàn Cẩm Tú làm đến trình độ nào, trong mắt rất nhiều người Thiên Nam, nó là một doanh nghiệp lập nghiệp dựa vào sự tàn nhẫn hung hãn.
Một tên côn đồ tầng chót thì hiểu gì về kinh doanh chứ?
Không có ai nhìn thấy phòng làm việc của Tô Bình Nam sáng đèn cả đêm, cũng không có ai cho rằng cái tên hung ác từng hở ra là lấy mạng người ấy lại có tầm nhìn xa như vậy.
Mười lăm phút sau, những người bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán. Thậm chí Dương Tiểu Dương còn nghe thấy người phía trước nói một câu.
"Kiếm được vài đồng tiền ở nước ngoài thì cho rằng bản thân có tư cách lên lớp chúng ta chắc? Vương tổng ngành công nghiệp nặng cũng chỉ phát biểu chưa tới mười phút, vậy mà vị Tô tổng thật sự dám nói. Hắn không hiểu quy củ à?"
Ánh mắt Tô Bình Nam sắc bén cỡ nào chứ.
Hắn nhìn ánh mắt bất mãn và thờ ơ của những người bên dưới và vẻ mặt không tán đồng của mấy giáo sư đại học ghi chép hội nghị và phân tích tình hình, nam nhân lập tức hiểu ra một từ mà trước giờ hắn không thể nào hiểu được.
Nhạc cao hòa quả. (*)
(*) 1. Tìm được người thật tâm đắc, người bạn thật tri âm với mình là điều rất khó, ví như khúc điệu trong bản nhạc, bài hát càng cao thì càng khó có người hát cùng.
2. Văn chương, bài viết cao siêu, hoặc khác thường làm ít người đọc hiểu được (thường hàm ý mỉa mai).
3. Có tài năng hơn người, khó ai sánh bì được, ví như khúc nhạc cao thâm, không ai hoạ được.
Trong mắt các nhân vật lớn trong doanh nghiệp nhà nước, mình và Cẩm Tú chỉ là một kẻ quê mùa. Nghĩ tới đây, nam nhân đột nhiên dừng nói, sau đó xé đôi bản thảo hắn đã chuẩn bị trước ánh mắt kinh ngạc của Dương Tiểu Dương.
"Đột nhiên ta phát hiện mình không còn gì để nói. Đã phát biểu xong."
Tô Bình Nam không khom người tỏ ý cảm ơn như những người phát biểu trước đó. Hắn chỉ cười tự giễu, sau đó sải bước rời khỏi hội trường.
Nam nhẫn này bưu hãn thẳng thắn như vậy sao?
Dương Tiểu Dương dưới sân khấu ngây ra chốc lát rồi lập tức đứng dậy đuổi theo. Nữ hài nhìn các ông chủ trố mắt kinh ngạc, trong lòng sảng khoái khó tả.
Nàng không biết đám người kia có nghe lọt tai hay không, nhưng là học sinh giỏi từ nhỏ đến lớn, nàng nghe ra một manh mối trong bài phát biểu của Tô Bình Nam.
Nội dung phát biểu của nam nhân này cực kỳ có tính công kích. Trong lời nói của hắn, không khó nhận ra hắn cho rằng bản chất của doanh nghiệp hoàn toàn trái ngược với một số doanh nghiệp nhà nước chỉ biết theo đuổi dữ liệu đẹp mắt bên ngoài, đặt lợi nhuận lên đầu.
Tô Bình Nam và Dương Tiểu Dương một nam một nữ rời khỏi hội trường không gây nên sóng gió lớn. Dù sao cũng chỉ là phân tổ thảo luận, tập đoàn Cẩm Tú còn là người phát biểu cuối cùng, lúc này đã bắt đầu có người lục tục rời đi.
Khi hội trường trống không, nhân viên vệ sinh đi vào quét dọn, một nhân viên ghi chép cuộc họp vẫn luôn ngồi trong góc là người cuối cùng ở lại vẫn chưa đi ngay.
Hắn đi tới chỗ bục phát biểu, cúi xuống nhặt bản thảo bị Tô Bình Nam xé làm đôi lên, trịnh trọng bỏ vào túi.
Sau khi Tô Bình Nam đến kinh đô, có một số lãnh đạo cấp cao không dời mắt khỏi Cẩm Tú.
…
Có câu nói nghèo quá lâu cho nên niên đại này không có gì phô trương lãng phí.
Hội nghị có quy cách và tính chất như thế này, bữa cơm tiếp đãi khá đắt đỏ. Nhưng ngoại trừ nhân viên công tác, rất ít người tham gia hội nghị ở lại ăn cơm.
Ý nghĩ rất đơn giản, tất cả đều là người giàu có, ăn cơm công tác gì chứ?
Không thể mất mặt được.
Nhưng Tô Bình Nam không rời đi. Không phải hắn muốn đi con đường riêng, mà là hắn cảm thấy ăn cơm ở căng tin bộ Thương mại rất mới lạ.
Dương Tiểu Dương cun cút đi theo Tô Bình Nam. Sự xinh đẹp của nữ hài biến nàng trở thành một phong cảnh mỹ lệ.
"Tô tổng, tính cách này của ngươi..."
Bất tri bất giác giọng điệu của Dương Tiểu Dương trở nên dịu dàng. Nói thế nào thì lời nói của nam nhân kiệt ngạo này thật sự rất sâu xa, đến bây giờ nữ hài vẫn còn cảm thấy kinh diễm.
"Ăn cơm thì bớt nói đi."
Tô Bình Nam hứng thú nhìn căng tin phong cách thập niên 80. Sau khi tìm đại một chỗ ngồi xuống, hắn hào hứng gọi mấy món ăn đặc sắc của Thịnh Kinh.
Dương Tiểu Dương bĩu môi, nhưng vẫn nghiêm túc hoàn thành công việc của thư ký. Bưng trà rót nước, tráng bát lau đũa, bận rộn vô cùng.
"Hương vị không tệ."
Nữ hài thật sự rất đẹp. Trong lúc ăn cơm, Tô Bình Nam nở nụ cười rồi nói: "Ngươi muốn hỏi gì?"
"Vì sao ngươi lại xé bản thảo?"
Dương Tiểu Dương do dự vài giây, cuối cùng vẫn không kìm được lòng tò mò.
"Ta cảm thấy nội dung tiếp theo của Tô tổng mới là trọng điểm."
"Không nói tiếp bởi vì ta biết mình đã mắc phải một sai lầm."
Tô Bình Nam thẳng thắn nói ra sai lầm của mình: "Nhân vật nhỏ bé xuất thân áo vải khó tránh khỏi xem trọng kiến trúc thượng tầng, tất nhiên sẽ quá tự đại, cho rằng mình là một nhân vật."
Nam nhân bưng tách trà lên, trầm ngâm nhìn về phía Cảng thành.