Khi Tô Bình Nam còn dốc sức làm ở kho hàng thì Lượng Tử đã chơi với Quách Quang Diệu. Khi đó Lượng Tử cường tráng như một con trâu, bây giờ trước mặt Tô Bình Nam hắn lại gầy yếu đến mức gió có thể thổi bay.
"Người có phúc có họa, nghèo khó hay phú quý chỉ ở kiếp này thôi."
Tô Bình Nam vỗ vỗ vai Lượng Tử, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
"Kiếp này không may mắn."
Trần Lượng vừa cười vừa nói. Kiếp này hắn từ nhỏ đã không có cha, khổ cả một đời, khó khăn lắm mới đi theo Tô Bình Nam, hơi đổi đời một chút thì bệnh tật lại tìm tới hắn, dùng một câu không may mắn cũng không đủ để hình dung.
"Chỉ kiếp này thôi."
Tô Bình Nam ném một điếu thuốc cho Trần Lượng, mồi thuốc cho hắn.
"Giúp ta làm một chuyện."
Trần Lượng hít một hơi thuốc lá, không nhịn được ho khan, máu tươi từ khe ngón tay của hắn chảy ra, rất là đáng sợ.
Mấy người Tô Bình Nam lại làm như không nhìn thấy, sắc mặt vẫn bình tĩnh.
"Hồng Bào ca có thể mồi điếu thuốc này cho ta, đáng lắm!"
Trần Lượng cũng không lau máu trên tay, vẫn cười, rít một hơi thuốc.
Tô Bình Nam mỉm cười: "Có gì cần ta làm cho ngươi không?"
Trần Lượng lắc đầu: "Cha thì ta không nhớ, mẹ ta cũng chết sớm, một người cô đơn, không có gì để tiếc nuối."
Tô Bình Nam lắc đầu: "Người sống ai mà không có thứ để nhớ lại, ngươi muốn làm gì nhất? Ta giúp ngươi."
Trần Lượng nghiêm túc suy nghĩ: "Có chút hoang đường, thôi được rồi."
Tô Bình Nam cười to: "Cái gì là hoang đường, có thực lực, có thể làm được thì không gọi là hoang đường. Nói đi."
Trần Lượng gãi đầu một cái: "Cấp hai ta thích một nữ sinh, khắc cốt ghi tâm. Sau này nàng dọn nhà đi, cũng không tìm được nữa. Nếu như sau này có cơ hội, các ngươi giúp ta nói cho nàng biết ta thích nàng."
Mấy người Tô Bình Nam đều ngẩn ra, Quách Quang Diệu không nhịn được nói: "Lượng Tử, ngươi còn là một người si tình."
Tô Bình Nam gật đầu: "Ta giúp ngươi tìm nàng, nhất định sẽ chính miệng nói cho nàng biết."
Trần Lượng ngượng ngùng nói: "Là do các ngươi muốn ta nói, nói ra các ngươi lại chê cười ta."
Gió đêm như dao, mấy người thoải mái cười to.
Sau khi ngưng cười, Tô Bình Nam đứng dậy: "Tạm biệt Lượng Tử."
Trần Lượng vẫn nở nụ cười: "Hồng Bào ca, kiếp này thôi, ngươi vừa nói mà."
Gần đây Mông Thiên Dưỡng rất bực bội, cả đời hắn sống như một con sói, đối với hắn thì tất cả mọi người đều là con mồi, chỉ là chia làm hai loại: một loại là hắn có thể cắn chết, một loại là hắn không chọc nổi.
Tô Bình Nam bị xếp vào loại hắn có thể cắn chết. Nhưng trực giác lại nói cho hắn biết là lần này rất nguy hiểm.
Căn cứ của Mông Thiên Dưỡng ở Thịnh Kinh chính là hội sở Lam Kình Ngư nức tiếng gần xa.
Phải nói là hắn rất biết chọn, hội sở Lam Kình Ngư đối diện tiệm cơm Thịnh Kinh, vị trí địa lý vô cùng tốt. Nơi này cực kì xa hoa, bên trong mỹ nữ nhiều như mây, hắn dựa vào nó mà kết bạn bốn phương, móc nối mạng lưới quan hệ, vì thế mới giữ vững được cái danh Kền Kền.
Bây giờ Mông Thiên Dưỡng ra đường, có thể hình dung bằng một câu "như giẫm trên băng mỏng". Vệ sĩ bảo vệ hắn nhiều gấp đôi, xe đi ra ngoài cũng đổi thành xe chống đạn Benz S320.
Nếu không biết được nguy hiểm đến từ đâu, Mông Thiên Dưỡng chọn phòng thủ cực kỳ chặt chẽ, không cho người khác tìm được sơ hở.
Nếu như nói hội sở Lam Kình Ngư là tác phẩm đắc ý của Mông Thiên Dưỡng, vậy thì ngôi sao ca nhạc Thẩm Nguyệt là chiến lợi phẩm mà hắn hài lòng nhất. Vì nữ nhân này, hắn tự tay tách rời tập đoàn Dương Thị Tứ Hải.
Thẩm Nguyệt tới, nàng rất cẩn thận. Hiện giờ nàng quá nổi tiếng, mặc dù Hạ quốc chưa có paparazzi nhưng nếu như bị người khác thấy nàng đến hội sở Lam Kình Ngư thì sẽ gây ra chấn động không nhỏ.
"Phải cẩn thận."
Thẩm Nguyệt ở lại hội sở Lam Kình Ngư một đêm, trời vừa hửng sáng thì Mông Thiên Dưỡng tự mình đưa nàng ra ngoài. Thẩm Nguyệt ôm lấy Mông Thiên Dưỡng, khẽ nói nhỏ bên tai hắn. Nàng là một nữ nhân thông minh, phát hiện mấy ngày nay Mông Thiên Dưỡng hơi lạ.
"Yên tâm."
Vẻ dịu dàng hiếm gặp xuất hiện trên mặt Mông Thiên Dưỡng. Hắn khẽ hôn lên mặt Thẩm Nguyệt rồi mở cửa xe cho nàng.
Không có ai chú ý trên một chiếc xe van cũ mèm phía đối diện ở chếch hội sở, một cái ống kính thật dài lặng lẽ thò ra. Rắc, hình ảnh Mông Thiên Dưỡng hôn Thẩm Nguyệt bị ghi lại.
Trần Lượng nhìn chảo dầu sôi trước mặt, cười nói với Quách Quang Diệu: "Tiếc cho chảo dầu này."
Trên mặt Quách Quang Diệu lộ vẻ ngưng trọng: "Không biết sức khỏe của ngươi có gánh được hay không."
Trần Lượng mỉm cười: "Ông trời không để cho ta chết dễ dàng như vậy đâu."
Nói xong, hắn đổ túi bột giặt đầy ắp trong tay vào, dầu sôi nóng hổi văng khắp nơi. Trần Lượng tiếc nuối nhìn mặt mình, một giây sau liền đưa đầu vào đó. Hắn rên rỉ một tiếng, tay đang nắm quần nổi gân xanh.