Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 185 - Chương 185: Đã Đưa Đồ Cho Hắn

Chương 185: Đã đưa đồ cho hắn Chương 185: Đã đưa đồ cho hắn

Trong quán bar VICS bên cạnh sân vận động Công nhân Thịnh Kinh, Dương Viễn Phàm vẫn mua say như mọi khi. Hắn bắt đầu thích ánh đèn mờ và rượu mạnh ở đây từ năm trước. Dưới ánh đèn lờ mờ, không ai nhận ra hắn là ai, mà rượu mạnh là thuốc ngủ tốt nhất dành cho hắn.

Dương Viễn Phàm ba mươi ba tuổi, đã từng là đại công tử của xí nghiệp đứng đầu tỉnh Tứ Hải, tập đoàn Dương Thị. Tập đoàn Dương Thị lập nghiệp năm 86, dựa vào tài nguyên khoáng sản phong phú và vị trí địa lý đặc biệt của Tứ Hải, trong bốn năm ngắn ngủi đã phát triển thành một tập đoàn lớn với quy mô hơn trăm triệu.

Phụ thân Dương Hoành Đồ bị bệnh tim, Dương Viễn Phàm thượng vị, công ty không ngừng phát triển trong tay hắn. Thậm chí hắn còn bí mật kết hôn với ngôi sao nổi tiếng thời đó là Thẩm Nguyệt, có thể nói là nhân sinh đắc ý.

Tất cả thay đổi xuất hiện từ khi hắn quen biết Mông Thiên Dưỡng.

Nửa năm sau, nhân viên đáng tin cậy nhất trong công ty của hắn là Triệu Phi làm phản, lợi dụng lỗ thủng trong cổ quyền chuyển dời số cổ quyền giá trị bốn ngàn vạn của công ty.

Sau khi chuyện xảy ra, Dương Viễn Phàm báo án.

Nhưng không tiến triển chút nào, cổ phần tới tay Mông Thiên Dưỡng từ lúc nào. Sau đó Mông Thiên Dưỡng cường thế ra trận, các loại thủ đoạn đều xuất hiện, móc sạch tài chính của công ty.

Dương Hoành Đồ bị ép phải xuất viện, xin gặp Mông Thiên Dưỡng một lần. Hai tiếng sau bệnh tim tái phát, hắn được đưa tới bệnh viện nhưng không trị được, cuối cùng tử vong. Trước khi chết, ngón tay chỉ thẳng vào Dương Viễn Phàm, đến chết vẫn không nhắm mắt.

Dương lão nhị tức không nhịn nổi, lập tức phát động quan hệ bản địa ở Tứ Hải phản kích, kết quả chết vì dùng ma tuý quá liều. Mông Thiên Dưỡng còn chưa chịu dừng tay, lập tức tăng đầu tư, hoàn toàn khống chế tập đoàn Dương Thị.

Phong cách của Mông Thiên Dưỡng là nhanh chóng kiếm tiền, nên hủy thì hủy, nên bán thì bán, quét sạch tập đoàn Dương Thị, sau đó tiêu sái rời sân.

Vợ của Dương đại công tử là Thẩm Nguyệt cũng đòi ly hôn, quay đầu đi theo Mông Thiên Dưỡng. Nhưng mà một ngày làm vợ chồng, tình nghĩa suốt trăm năm, có Thẩm Nguyệt xin dùm, Dương Viễn Phàm giữ được tính mạng, nhưng từ đây cũng trở thành cái xác không hồn.

Ngay lúc Dương Viễn Phàm uống mê man, Tô Văn Văn đội mũ lưỡi trai, dưới ánh đèn lờ mờ, hoàn toàn không thấy rõ mặt, đưa tờ báo hot nhất hôm nay cho hắn.

Hình ảnh trên báo chính là ảnh chụp Mông Thiên Dưỡng - kẻ Dương Viễn Phàm hận thấu xương - đang hôn vợ cũ của hắn.

Tô Văn Văn lặng lẽ rời khỏi đó, để lại một câu cho hắn: "Thù giết cha đoạt vợ, đúng là uất ức."

Uất ức, hai chữ này như lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim hắn. Dương Viễn Phàm đột nhiên quay đầu, sau lưng trống rỗng, đâu có bóng ai.

Báo chí nằm im trên quầy bar, dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar, hình ảnh Mông Thiên Dưỡng hôn Thẩm Nguyệt khiến cho Dương Viễn Phàm cực kỳ chướng mắt, tay cầm ly rượu nắm chặt đến hơi trắng bệch.

Mông Thiên Dưỡng nổi giận như một con sư tử, không biết tại sao ở Hoàng Hải Hạ Thạch Hóa bỗng nhiên ngừng thu mua, các tờ báo lớn đồng thời nhận được ảnh chụp của hắn và Thẩm Nguyệt, hắn còn chưa kịp phản ứng thì dư luận đã xôn xao.

Mông Thiên Dưỡng đập nát mấy cái chậu hoa đồ cổ mà hắn yêu thích, sau đó mới bình tĩnh lại. Những chuyện này không phải trùng hợp, trực giác của Mông Thiên Dưỡng mách bảo cho hắn.

"Mông tổng, phía dưới hội sở có rất nhiều phóng viên."

Quản lý hội sở đổ mồ hôi đầy trán, cẩn thận từng li từng tí nhìn Mông Thiên Dưỡng đang nổi giận.

"Biết rồi, xuống đi."

Mông Thiên Dưỡng ép mình tỉnh táo lại, với hắn thì những chuyện này chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa, chắc chắn đối phương còn có chiêu khác nữa.

"Sẽ là gì chứ?"

Mông Thiên Dưỡng dựa lên ghế sa lon, dùng tay đè huyệt thái dương, nhanh chóng suy nghĩ.

Ngày hôm sau, Dương Viễn Hàng tỉnh lại. Nếu như không phải nhìn thấy báo chí bên giường thì hắn sẽ cho là câu nói đêm qua là nằm mơ.

Vào đêm, lần này Dương Viễn Hàng không đi quán bar VICS mà tìm một quán bất kỳ, bắt đầu mua say như thường lệ.

"Ngươi là Dương tiên sinh?"

Một người ngồi uống rượu sau lưng, giọng điệu rất trầm thấp nhưng hắn vẫn nghe rõ được. Dương Viễn Hàng quay đầu, một người trẻ tuổi mặc áo hoodie đứng ở trước mặt hắn, rất cẩn thận.

"Ta họ Dương, có chuyện gì?"

Dương Viễn Hàng gật đầu, hắn đã bị cồn làm cho hồ đồ, mắt say lờ đờ nhìn nam nhân xa lạ trước mặt.

"Ta đem đồ đến rồi, tiền đâu?"

Nơi hẻo lánh trong quán bar, Tô Văn Văn cười mỉm, kéo cổ áo thẳng lên. Hắn đi tới, ném tiền mặt đã gói kĩ cho người trẻ tuổi mặc áo hoodie: "Bỏ đồ xuống là được."

Người trẻ tuổi đó nhanh chóng mở ra nhìn sơ, dùng tay sờ, sau đó khẽ gật đầu, đặt một thứ được gói trong vải trơn xuống trước mặt Dương Viễn Hàng rồi nhanh chóng rời khỏi đây.

Tô Văn Văn cũng không ngừng lại, trực tiếp rời khỏi quán bar từ một con đường khác.

Dương Viễn Hàng mơ mơ màng màng nhìn thứ trước mặt mình rồi lại nhìn hai người nhanh chóng biến mất, tự giễu lắc đầu, uống một hơi cạn sạch ly Whisky. Tuy giao dịch này có chút kỳ quái nhưng hắn hoàn toàn không có hứng thú, điều duy nhất hắn phải làm là muốn chuốc say mình.

Đêm nay hắn vẫn uống say mèm như thường lệ, khi rời khỏi quầy rượu, có một người đi tới: "Tiên sinh, ngài để quên đồ."

Đối phương nói xong liền nhét thứ đó vào trong ngực hắn.

Nhìn Dương Viễn Hàng đi xa, người đó mỉm cười, lấy điện thoại ra: "Đã đưa đồ cho hắn."

Bình Luận (0)
Comment