Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1845 - Chương 1845. Dáng Vẻ Của Kim Chủ

Chương 1845. Dáng vẻ của kim chủ
Chương 1845. Dáng vẻ của kim chủ

Tô Bình Nam đứng dậy vỗ vai Lục Viễn: "Không có Lý Phong Điền, trên hồ sơ Thiên Nam sẽ viết tên ai? Viết Lý Phong Điền thì bọn hắn có thể ăn nói với chúng ta, cũng có thể xoa dịu dư luận. Đây là hai bên đều có lợi."

"Lý Phong Điền nổi tiếng hung ác?"

Khi nói đến Lý Phong Điền nổi tiếng ngang ngửa mình, ánh mắt Tiểu Hồng Bào ngạo nghễ hệt như hồi xưa: "Thực chất chỉ là cái thứ không chịu nổi một kích mà thôi."

Đây là Lý Phong Điền trong mắt Tô Bình Nam.

Mà lúc đó, Giản lão bát lại cho rằng tập đoàn Cẩm Tú sợ hãi và nhượng bộ Lý Phong Điền.

Đây là thế giới của kẻ thông minh. Nhìn từ góc độ này, hiển nhiên Giản lão bát không phải người thông minh...

"Ta chẳng thèm đồ của ngươi. Yên tâm đi, ta không giết ngươi."

Lục Viễn ngồi xổm xuống, giẫm chân lên ngực đối phương, tay trái vỗ gò má sưng húp của Giản lão bát: "Không phải ta không dám, mà là ngươi không xứng."

Giản lão bát không để bụng giọng điệu khinh thường của đối phương, tâm trạng thả lỏng nhưng không hề ảnh hưởng tới tốc độ nói chuyện của hắn: "Người lấy xe là Kim Bảo. Tên này là sói Tây Bắc vẫn luôn làm buôn bán nhỏ, theo Phong Điền chưa lâu, chúng ta không thân. Từ lần đó trở đi, ta chưa từng nhìn thấy hắn."

"Kim Bảo?"

Tập đoàn Cẩm Tú sở hữu tài liệu cực kỳ chi tiết về những người bên cạnh Lý Phong Điền. Trong đầu Lục Viễn lập tức hiện ra hình ảnh một nam nhân da đen tóc ngắn.

"Đúng, chính là hắn."

Giản lão bát ra sức gật đầu. Lục Viễn sức lớn, hắn không thở nổi, chỉ có thể dùng mấy hành động này giúp bản thân thoải mái chút.

"Làm thế nào để tìm được hắn?"

Lục Viễn nhếch miệng cười dữ tợn: "Ngươi đi theo Lý Phong Điền chẳng phải là nhờ ngươi có mạng lưới giao thiệp ở Thiên Đô sao? Nói ra thì ta sẽ tha cho ngươi."

Thấy Giản lão bát do dự, Lục Viễn khẽ dùng lực chân: "Một phút sau ta sẽ đạp gãy xương sườn của ngươi. Xương gãy sẽ đâm vào phổi, đây là nguyên nhân dẫn tới tràn khí màng phổi."

Lời nói của nam nhân khiến Giản lão bát đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: "Đưa đến bệnh viện kịp thời sẽ không chết, nhưng nửa đời sau không thể làm bất kỳ việc gì tốn thể lực. Cho dù ngươi nằm trên người nữ nhân cũng không thở nổi, y chang phế vật."

"Ta nói ra sẽ chết đấy."

Ánh mắt Giản lão bát tràn đầy cầu xin: "Lý Phong Điền là tên điên, hắn nhất định sẽ giết ta."

"Hắn không có cơ hội giết ngươi đâu."

Lục Viễn trả lời đầy ẩn ý: "Nuôi heo mập đã đến lúc làm thịt, ngươi nói xem có đúng không?"

Giản lão bát hiểu ẩn ý của câu này. Thậm chí khoảnh khắc này hắn quên béng cơn đau ở ngực và trên mặt.

"Ở Tam Đạo Khẩu vùng ngoại thành, Lý Phong Điền dùng tên của người khác mở một nhà ga hàng hóa. Nói là nhà ga hàng hóa chứ thật ra là sòng bạc ngầm. Ta nghe người ta nói Kim Bảo phụ trách nơi này. Chỗ đó hẻo lánh, có ba con đường tỉnh lộ đi qua, vô cùng an toàn."

"Ta thích dáng vẻ hiện tại của ngươi."

Lục Viễn thả chân khỏi người đối phương, lùi về sau rồi chậm rãi cất lời: "Ngươi bắn ra một phát, ta bắt ngươi ngồi tù năm sau năm không quá đáng chứ?"

"Ngồi tù?"

Giản lão bát lộ vẻ ngơ ngác, cảm thấy mình không thể hiểu nổi phong cách làm việc của tập đoàn Cẩm Tú. Hắn không biết tại sao một cuộc tranh chấp giang hồ lại dính líu tới cớm. Trong lúc hắn vẫn còn chưa rõ vì sao Lục Viễn lại nói vậy, tiếng còi cảnh sát chói tai đã vang lên trước cửa xưởng sửa xe. Sau đó cửa bị đẩy ra, Kỳ Đồng Ủy mặc đồng phục, lưng thẳng tắp, dẫn đầu sải bước đi vào.

"Thu mua cải tạo xe lậu, tàng trữ súng phi pháp. Hai tội này đủ để ngươi ngồi tù mấy năm."

Dường như Lục Viễn đã đoán được Kỳ Đồng Ủy sẽ đến. Thậm chí nam nhân còn chẳng quay đầu lại, ung dung nói thầm với Giản lão bát: "Thiên Nam vĩnh viễn là của Cẩm Tú, giờ đã đến lúc game over."

Cẩm Tú đã qua giai đoạn lưỡi đao liếm máu từ lâu. So với tam giáo cửu lưu khác ở Thiên Nam và Hải Châu, có thể nói từ lâu Cẩm Tú đã không còn cùng một cấp bậc.

Bạo lực kết hợp với quyền lực mới là con đường chính xác nhất.

Ít nhất Tô Bình Nam cho rằng như vậy.

"Kỳ Đồng Ủy?"

Lý Kiến Tân vẫn luôn quan sát tình hình bên ngoài nhìn một đám cảnh sát xuống xe, giọng điệu không mấy kinh ngạc.

"Thu đội."

Lý Kiến Tân không muốn xem tiếp. Giản lão bát làm quá nhiều chuyện xấu, Kỳ Đồng Ủy có thể lấy cớ gì cũng được. Có điều xem ra hôm nay có thu hoạch lớn.

Ít nhất sự xuất hiện của Kỳ Đồng Ủy khiến Lý Kiến Tân hiểu được căn cơ của tập đoàn Cẩm Tú tại Thiên Nam còn sâu hơn hắn tưởng.

Người có địa vị cao thì phí tâm, người có địa vị thấp thì tốn sức.

Dương Tiểu Dương đang dùng bữa với Tô Bình Nam và Trương Đồng không mảy may nhìn ra nam nhân yên lặng, bình tĩnh trước mặt đang dấy lên một cuộc chém giết gió tanh mưa máu ở Thiên Đô cách xa ngàn dặm.

Bữa tiệc này do Trương Đồng sắp xếp.

Lăn lộn trong giới điện ảnh, Thịnh Kinh là một rào cản không thể vượt qua. Trương Đồng quanh năm suốt tháng làm việc ở đây, biết mấy ngày nay lão đại ở Thịnh Kinh nên hết sức nhiệt tình.

Không có nhiều người tham dự bữa tiệc này. Thấy có hai nghệ sĩ nổi tiếng đời trước xuất hiện ở bữa tiệc, Tô Bình Nam biết rằng Trương Đồng đã có tài nguyên nhất định trong giới nghệ sĩ.

Nam nhân không nói gì. Hai nữ hài bị Trương Đồng cố ý gọi tới tiếp rượu đều mới tốt nghiệp, vẫn còn chút ngây ngô, nhất thời bầu không khí trong phòng VIP được Trương Đồng ca ngợi là phòng riêng đỉnh cấp này không được sôi động cho lắm.

"Bản báo cáo tài vụ về mặt văn hóa tuyên truyền của Tập đoàn Cẩm Tú thật khó coi."

Tô Bình Nam lạnh lùng nhìn Trương Đồng đã có bụng bia: "Nhưng xem ra mấy năm nay ngươi lăn lộn trong giới điện ảnh không tệ, có dáng vẻ của kim chủ đấy."

Hết chương 1845.
Bình Luận (0)
Comment