Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1846 - Chương 1846. Tần Lan

Chương 1846. Tần Lan
Chương 1846. Tần Lan

Trương Đồng đang bưng ấm trà rót nước bị cái lườm này của Tô Bình Nam dọa cho hồn bay phách tán.

Hắn sùng bái Tô Bình Nam tận xương tủy, nhưng cũng sợ tận xương tủy. Đồng thời, Trương Đồng biết rõ lão đại không ham tửu sắc, có thể nói là khổ tăng đúng chuẩn.

Trương Đồng không lo lắng lắm về tài vụ.

Hắn biết mình không tham ô, cũng khá chăm chỉ, lão đại sẽ không xử phạt mình. Nhưng hiển nhiên bây giờ lão đại không hài lòng về việc quản lý vóc dáng của mình.

"Một người đến cơ thể của bản thân cũng không quản lý tốt thì làm sao vượt mọi chông gai, làm sao đối mặt với sóng gió được?"

Quả nhiên Tô Bình Nam không đề cập tới vấn đề thu nhập trong lĩnh vực giải trí.

Hắn biết rõ hiện nay rạp chiếu phim và văn hóa phim ảnh của Hạ quốc vẫn chưa phát triển, hiện tại tập đoàn Cẩm Tú chỉ sắp xếp và nhập cuộc, cưỡi ngựa nhận đất mà thôi, không đòi hỏi lợi nhuận.

Hiện tại Trương Đồng có thể lăn lộn không tệ trong giới giải trí Thịnh Kinh đã hoàn thành mục tiêu sơ bộ, trước giờ Tô Bình Nam không đặt kỳ vọng cao vào chàng trai đã đi theo mình từ sớm này.

Tuy nhiên, người cũ đi theo mình không nhiều, hơn nữa Trương Đồng trông có vẻ cợt nhả không đáng tin cho lắm, nhưng rất trung thành. Tô Bình Nam không bộc lộ cảm xúc vui buồn ngoài mặt, nhưng rất ít khi che giấu cảm xúc trước mặt Trương Đồng.

Người mắng không có cảm giác gì, người bị mắng cũng bày ra vẻ mặt đương nhiên. Nhưng hai nghệ sĩ đến tiếp rượu lại nổi sóng to gió lớn trong lòng.

Ở trước mặt Tô Bình Nam, Trương Đồng cẩn thận từng li từng tí. Nhưng trong mắt các nữ hài mới tốt nghiệp vẫn chưa có danh tiếng trong giới nghệ sĩ này, hắn là đại kim chủ tiếng tăm lừng lẫy!

Ví dụ như đại mỹ nữ Tần Lan sau này vô cùng nổi tiếng, ánh mắt nữ hài nhìn Tô Bình Nam tràn đầy thấp thỏm bồn chồn!

Trương Đồng rót trà cho Tô Bình Nam xong mới quy củ ngồi xuống, chỉ nói một câu: "Lão đại, giới nghệ sĩ phải dựa vào mạng lưới quan hệ, rất nhiều chuyện không uống không được. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giảm bớt."

"Dựa vào?"

Từ này khiến Tô Bình Nam đang bưng tách trà lên lại đặt xuống, nét mặt trở nên lạnh lùng mà mắt thường có thể nhìn thấy: "Ra ngoài dựa vào bạn bè? Gặp khó khăn thì dựa vào thượng đế hay phật tổ phù hộ?"

Trương Đồng sững sờ. Hắn chợt phát hiện ra lão đại không hề thay đổi, vẫn là nam nhân kiệt ngạo ngông cuồng kia.

"Chỗ dựa vĩnh viễn là chính bản thân mình. Chỉ có kẻ yếu mới cho rằng phải dựa vào người khác. Ngươi là người phát ngôn của Văn hóa Cẩm Tú, không phải học sinh không hiểu chuyện."

Tô Bình Nam nhìn Trương Đồng bằng ánh mắt ngạo nghễ: "Giới văn hóa văn nghệ chó má gì chứ, suy cho cùng cũng chỉ là trò chơi của tư bản mà thôi. Đừng thấy những kẻ làm công tác văn hóa cao cao tại thượng mà lầm, bộ mặt thật của bọn hắn không cao sang như bề ngoài đâu."

Gần đây mấy chuyên gia công kích hành vi của tập đoàn Cẩm Tú ở nước ngoài khiến Tô Bình Nam cực kỳ bất mãn, khiến hắn càng hiểu rõ tầm quan trọng của việc khống chế dư luận và cơ quan ngôn luận.

Trước giờ lĩnh vực giải trí luôn do Trương Đồng phụ trách. Với tâm tư thâm trầm của Tô Bình Nam, hắn lập tức phát hiện thấy điểm bất thường từ lời nói của Trương Đồng.

Trương Đồng tốt nghiệp trường trung cấp, vì vậy khi đối mặt với những người làm công tác văn hoá, trong lòng hắn sinh ra cảm giác tự ti. Có lẽ hắn vẫn chưa nhận ra, nhưng Tô Bình Nam đã lập tức phát hiện.

"Gần đây đang có bộ phim gì?"

Tô Bình Nam híp mắt hỏi.

"Sau bộ phim chiến tranh lần trước, chúng ta lại đầu tư cho mấy bộ phim, nhưng đều lỗ vốn. Lần này ta nhờ người tìm đạo diễn Phùng hợp tác sản xuất một bộ phim Tết, hẳn là sẽ có khởi sắc."

Trương Đồng thành thật báo cáo: "Nhưng nghe nói có tư bản đã tìm tới đạo diễn Phùng đầu tư cho kịch bản này. Ngươi cũng biết là hiện tại phim ảnh Hạ quốc không dễ kiếm tiền. Ngoại trừ lão Mưu Tử, đạo diễn dám nói không thua lỗ ở thị trường nước ngoài chỉ có vị này là kiếm được ít tiền. Không ít người tranh cướp, cơ hội của chúng ta không lớn."

"Bỏ tiền đầu tư thì không cần cẩn thận như vậy."

Tô Bình Nam chỉ tay vào Trương Đồng, giọng điệu lộ rõ bản sắc ngông cuồng: "Lần này không lấy được thì ngươi trở về kinh doanh quán bar của ngươi. Bây giờ ngươi thiếu nhuệ khí mà người Cẩm Tú nên có."

Nam nhân thong thả châm thuốc lá: "Trong giới giải trí, tư bản là vua. Chúng ta có tiền tất nhiên có thể lên tiếng."

Nói xong Tô Bình Nam nhìn Dương Tiểu Dương: "Ngươi có hứng thú đóng vai nữ chính không?"

Dương Tiểu Dương lộ vẻ khó tin, ngón tay trắng nõn chỉ vào mũi mình: "Ta ư? Tô tổng nói đùa sao?"

"Không hề."

Tô Bình Nam trả lời rất nghiêm túc. Hắn liếc nhìn Trương Đồng đã từng là phúc tinh của mình: "Ta cần một sự kiện nói cho đồ ngu này thế nào mới là Cẩm Tú chân chính."

Tô Bình Nam nói rất hàm súc.

Tính cách của nam nhân vĩnh viễn kiệt ngạo, hắn muốn dùng chuyện này nói cho Trương Đồng và toàn bộ cấp dưới biết thế nào mới là sức mạnh của tư bản!

"Ta vẫn thích kinh doanh hơn."

Dương Tiểu Dương lắc đầu từ chối. Nàng không biết rằng trong mấy giây đồng hồ này, hai cô nàng nghệ sĩ ngồi cùng bàn bị Trương Đồng hô to gọi nhỏ đã ghen tỵ đỏ mắt.

Cơ hội luôn dành cho những người có sự chuẩn bị hoặc những kẻ dũng cảm dám đập nồi dìm thuyền.

Tần Lan bỗng xách chai rượu vừa mở nắp trên mặt bàn lên, sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng là nàng đang cố kìm nén nội tâm kích động.

"Tô tổng, ta muốn."

Tần Lan đánh cược tất cả: "Chỉ cần ngài cho ta cơ hội này, ta có thể làm bất cứ chuyện gì. Ta uống cạn chai rượu này, ngài sao cũng được."

Tất cả mọi người bao gồm cả Tô Bình Nam đều kinh ngạc nhìn nữ hài xinh đẹp này.

Hết chương 1846.
Bình Luận (0)
Comment