An mập rất độc ác, làm việc cứng rắn, vô cùng lợi hại, được xem là nhân vật hô mưa gọi gió ở Thiên Nam nhưng hắn lại cực kỳ sợ Tô Bình Nam.
Cho dù tập đoàn Cẩm Tú đã khiêm tốn hơn rất nhiều, rất nhiều chuyện không tranh không đoạt, nhưng hắn vẫn phải nhìn sắc mặt của Tiểu Hồng Bào rồi mới dám làm việc.
Thời gian lâu dài, khi tầng lớp thượng lưu ở Thiên Nam nhắc đến An mập và Tô Bình Nam, không khỏi có cảm giác vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
An mập thấy con trai có vẻ không hiểu, lập tức lắc đầu: “Quán bar bị niêm phong chưa?”
“Vẫn chưa.”
An đại công tử trả lời.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng cấp trên hoàn toàn không hề có bất kỳ thái độ gì. Thậm chí Tô Bình Nam còn có thể xoay chuyển Thiên Đô, chứng tỏ mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của tên gia hỏa đó.”
Trên gương mặt chỉ toàn là thịt của An mập có khôn khéo: “Lão hổ chợp mắt không có nghĩa là nó không ăn thịt người.”
Hắn nói ra mục đích chính của việc sáng sớm gọi con trai về: “Dừng toàn bộ những vụ làm ăn với Lý Phong Điền. Sổ sách trước kia nhất định phải rõ ràng, trách nhiệm rõ ràng.”
Hắn đứng dậy vỗ vai con trai của mình: "Tính tình của Tiểu Hồng Bào không tốt, kết quả của Lý Phong Điền đã định. Đừng để liên lụy đến chúng ta.”
…
Người thông minh như An mập ở Thiên Đô rõ ràng không nhiều.
Tô Bình Nam và Lục Viễn đoán rất đúng.
Sau khi Đại Bằng quét quán bar ZT, bất luận hắc bạch hai phái ở Thiên Nam, ai cảm thấy mình có thực lực nhất định đều tập trung vào chuyện này.
Bọn hắn đang chờ Tiểu Hồng Bào ra chiêu.
Bọn hắn chú ý tới sự phát triển của chuyện này không phải bọn hắn hiếu kỳ hay nhiều chuyện, mà bọn hắn muốn thông qua chuyện này xác định Tiểu Hồng Bào có phải muốn lên bờ hay không.
Hiện tại, rốt cuộc Tiểu Hồng Bào có bao nhiêu tiền là một trong những chủ đề mà người Thiên Đô bàn tán say sưa. Có tài phú như vậy, tẩy trắng lên bờ không phải là không thể được.
Nếu lần này Tiểu Hồng Bào nhường nhịn Lý Phong Điền, có phải các anh em cũng có thể kiếm được một chén canh từ việc kinh doanh của tập đoàn Cẩm Tú hay không?
Có lẽ là do hiệu ứng hồ điệp, tầm mắt của đám tam giáo cửu lưu kiếp này ở Thiên Đô còn cao hơn kiếp trước của Tô Bình Nam rất nhiều.
Ở kiếp trước, khái niệm làm giàu của những kẻ hung hãn vẫn là những ngành đơn giản thô bạo như cờ bạc, khiêu dâm hay vật liệu xây dựng, khai thác đá. Nhưng kiếp này, lịch sử làm giàu của Tô Bình Nam khiến bọn hắn hiểu rằng lũng loạn mới là phương thức phát tài tốt nhất.
Giang hồ vĩnh viễn kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Tiểu Hồng Bào ngươi trắng đen gì cũng ăn sạch. Ngươi có thể, vì sao các anh em cũng là người dám kiếm tiền bằng cái đầu lại không thể?
Tập đoàn Cẩm Tú không để mọi người chờ lâu. Khi mặt trời lên cao, tập đoàn Cẩm Tú đã phản kích.
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Tiểu Hồng Bào vẫn là Tiểu Hồng Bào tàn nhẫn nhất Thiên Nam. Hung thần làm việc càng khiến người ta sợ run.
Rất nhiều người, bao gồm ba con An mập, tất cả đều suy đoán Tiểu Hồng Bào sẽ phản kích như thế nào.
Cứng đối cứng?
Không phải là không có khả năng. Mặc dù ai cũng biết Lý Phong Điền đủ điên, đủ độc ác, đàn em còn có mấy con sói Tây Bắc hung hãn, nhưng đừng quên đám hung tàn của tập đoàn Cẩm Tú.
Đám người Đỗ Cửu, Lục Viễn, có ai mà không phải dân liều mạng?
Trong lúc tất cả mọi người cho rằng Thiên Đô sẽ nghênh đón một trận sống mái quy mô lớn mấy chục năm mới có thì An mập lại đưa ra ý kiến khác biệt.
Trong phòng làm việc của nhà họ An, ba con An mập ngồi đối diện nhau. An mập nghe con trai phân tích xong, mỉm cười lạnh lùng đưa ra đáp án khác biệt: “Ngươi chỉ nhìn thấy khía cạnh tàn ác của Tiểu Hồng Bào, nhưng ta cho ngươi biết, tên gia hỏa này đáng sợ nhất chính là sự giảo hoạt của hắn.”
An mập nghiêm túc nói: “Tiểu Hồng Bào sẽ không để lại nhược điểm một cách lộ liễu như vậy, tương lai sẽ chết người đấy. Ngươi suy nghĩ thử xem, thanh danh của Tiểu Hồng Bào lớn đến như vậy, nhưng hắn có nhược điểm nào lớn hay không?”
An đại công tử lắc đầu.
“Ta nói cho ngươi biết, Tiểu Hồng Bào hay tập đoàn Cẩm Tú, nội tình các ban ngành ngành liên quan trắng tinh như một tờ giấy trắng.”
“Vậy hắn sẽ làm như thế nào?”
An Hạ Lạc hỏi An mập một câu. An mập lắc đầu: “Ta không đoán được, đây là chỗ mà ta sợ hắn nhất.”
…
Lý Phong Điền cũng được coi là một nhân vật nhưng việc kinh doanh của hắn không hề có bất kỳ quy hoạch nào, thậm chí địa bàn của hắn cũng loạn cào cào.
Nam nhân giống như dã thú này cho rằng, quy mô công nghiệp và những thứ khác đều chỉ là cái rắm.
Có thể kiếm được tiền là tốt nhất.
Dù sao, bản chất của Lý Phong Điền chỉ là một kẻ liều mạng cấp thấp, không có mưu cầu gì, sự liều mạng mà người bình thường khó đạt tới đã che đậy rất tốt sự thật này.
Đương nhiên, suy nghĩ này của hắn đã khiến cho sản nghiệp và địa bàn của hắn nhìn rất lộn xộn. Ngành nghề đủ loại, cao cấp có, thấp cấp có, chẳng khác nào một quầy hàng bán đồ ăn vặt. Nhìn thì rực rỡ muôn màu nhưng lại không có trật tự.
Cũng chính vì thế, hành động của tập đoàn Cẩm Tú mới khiến người ta sợ hãi và chấn động.
Bắt đầu từ khoảng 8:30 sáng, từng chiếc Toyota Chengli màu đen bắt đầu tập trung tại bãi đậu xe của tòa nhà Cẩm Tú.
“Có bao nhiêu chiếc xe đã đi qua?”
Lão Thường luôn túc trực ở ngã tư đường cách tòa nhà Cẩm Tú ba trăm mét ngồi trong chòi canh màu xanh trắng vừa thảnh thơi uống trà ngâm kỷ tử vừa cười ha hả nói với Tiểu Trương.
“Có hơn ba chục chiếc. Tập đoàn Cẩm Tú đúng là có tiền. Nội chiếc Cruiser rẻ nhất cũng đã hơn tám trăm nghìn tệ. Ta đã nhìn thấy ba chục triệu chỉ trong một khoảnh khắc thôi sao?”
Tiểu Trương vừa mới nhậm chức không lâu, đương nhiên suy nghĩ hoàn toàn khác biệt với lão Thường. Hắn không để ý chuyện gì xảy ra, ngược lại chỉ lo chép miệng về giá trị của những chiếc xe.