“Mẹ kiếp, ngươi có biết những chiếc xe đó đã được khấu trừ thuế rồi không, chẳng đáng mấy đồng tiền.”
Lão Thường trả lời một câu, chợt phát hiện mình đã đi lệch mạch suy nghĩ, lập tức cười mắng một câu, rồi quay lại chủ đề chính: “Ta gọi ngươi đến là để nói cho ngươi biết, lát nữa đội xe của người ta đi sẽ không dừng đèn xanh đèn đỏ, ngươi đừng có ngu ngốc tiến lên cản. Cẩn thận người ta lột da ngươi đấy.”
“Cẩm Tú không phải rất tuân thủ quy củ sao?”
Tiểu Trương ngu ngốc lên tiếng.
Ngày đầu tiên đi làm, hắn đã được phân đến đường trung tâm, trong lòng còn cảm thấy lo lắng. Kết quả sau mấy ngày, hắn cảm thấy đối phương không cứng đầu như lời đồn. Hôm nay nghe lão Thường nói như vậy, hắn ngược lại có chút không tin.
“Về nhà thì không đi chơi sao? Tối qua có chuyện lớn xảy ra đấy.”
Lão Thường nghiêm túc nói: “Đám người đó muốn gây ra động tĩnh lớn cho một số người nhìn. Ngươi tuyệt đối đừng nên can dự vào.”
Lão Thường nói rất đúng. Khoảng hơn 9h, một chiếc xe việt dã màu đen đã đến gần chòi canh.
“Thường ca, ngươi hỗ trợ duy trì trật tự à?”
Vương Khải mỉm cười hỏi, sau đó ném hai điếu thuốc vào trong chòi canh: “Xe khá nhiều, giám đốc Lục cần thời gian.”
“Được.”
Lão Thường cười ha hả gật đầu. Hắn có ấn tượng rất tốt với tập đoàn Cẩm Tú. Mấy người đó vô cùng lịch sự, hơn nữa ngày lễ tết gì cũng có quà. Bây giờ giúp người ta làm chút chuyện cũng nên mà.
Trải qua nhiều năm làm việc, rất nhiều nhân viên công tác tầng dưới chót xem như đã chấp nhận địa vị của Cẩm Tú. Hơn nữa, trước giờ Tô Bình Nam không keo kiệt với những nhân viên này. Bây giờ, hiệu quả hiển nhiên không tệ.
…
Nhiều người sẽ không bao giờ quên cảnh tượng diễn ra trên phố trung tâm ngày hôm đó.
Lần đầu tiên, hai cánh cổng của tòa nhà Cẩm Tú, tòa nhà mang tính bước ngoặt của Thiên Đô đều mở ra. Từng chiếc xe ô tô gào thét lao qua.
Điều gây sốc nhất là có một cảnh sát đứng giữa đường nghiêm túc giữ gìn trật tự.
Nội tình của Cẩm Tú lộ ra răng nanh một lần nữa hiện ra trong mắt mọi người.
Kể từ hôm nay trở đi, tam giáo cửu lưu Thiên Đô đều im lặng. Bọn hắn đã hiểu ra một sự thật, tập đoàn Cẩm Tú đã đạt đến cấp độ mà bọn hắn nhìn không thấy sờ không tới.
“Nam nhân chân chính là phải như thế.”
Trong một chiếc xe Audi bên đường, Thiên Hải Nam nghe được tin tức cố ý đến xem náo nhiệt lẩm bẩm vài câu. Từ nay về sau, người này đã tập trung phát tài ở vùng ngoại ô phía Bắc. Thế lực của hắn không còn nhúng chàm vào Thiên Đô nữa.
…
Trong lúc đó, Kỳ Đồng Ủy đập mạnh xấp tài liệu do tập đoàn Cẩm Tú đưa tới xuống bàn trước mặt đám cảnh sát khu vực quản hạt.
“Đám người đó đúng là làm xằng làm bậy. Hôm nay, cho dù ta mất đi cái mũ ô sa của mình, ta cũng phải cắt bỏ đám u ác tính đó cho Thiên Đô.”
Nam nhân hùng hổ nói.
Những tài liệu dày cộp nằm rải rác trên chiếc bàn dài, bên trên là những tội ác mà Lý Phong Điền đã làm trong hai năm qua.
“Ông chủ Nhậm đã nói nhất định phải trả lại cho Thiên Đô một bầu trời tươi sáng. Vụ án nổ súng ở ngã ba đường là một tấm gương cho chúng ta. Hôm nay, chúng ta sẽ đốt tiếp một đống lửa nữa.”
Kỳ Đồng Ủy hùng hổ nói, gương mặt kiên nghị cúi chào tất cả mọi người. Những người còn lại lập tức chỉnh tề đứng dậy đáp lễ.
Trang nghiêm.
Cảnh tượng này khiến hốc mắt của những nữ cảnh sát phụ trách tuyên truyền hơi đỏ lên.
Về phần chân tướng là gì, có quan trọng không?
…
Anh hùng là gì?
Công cụ.
Ở trước mặt quyền lực, anh hùng chẳng qua chỉ là một công cụ có thể tùy ý sử dụng, nếu như ngươi không biết trời cao đất dày, vậy thì thứ đang chờ đợi ngươi sẽ là một cái lồng vô hình ngươi không thể nhìn thấy.
Vì vậy ta rất trân trọng cơ hội này. Phải biết rằng, người ta cho chúng ta cơ hội này, nếu nỗ lực làm việc chăm chỉ, nó sẽ thay đổi vận mệnh của chúng ta.
Việc này không phải là làm cho riêng bản thân ta.
Nếu như ta không trả giá cho một vài thứ, vậy thì thế hệ tiếp theo có thể sẽ phải trả. Mục tiêu của ta tuyệt đối không phải là vị trí hiện tại.
Nhậm Thiết Quân cũng chỉ là quả rắm! Còn Tô Bình Nam kiêu ngạo thì sao?
Cho dù là ông trời, ta cũng phải thắng hắn!
Đây là những gì Kỳ Đồng Ủy đã nói khi ôm Cao Tiểu Cầm, trong tình trạng say rượu sau lần hành động.
Nam nhân chưa từng biết say, lần đầu thổ lộ lòng mình, cho thấy hắn đã chịu áp lực lớn như thế nào.
...
Cách mà Lý Phong Điền kiếm tiền thì có đủ kiểu đủ loại, chỗ nào cũng thấy.
Điểm dừng chân đầu tiên của đoàn xe Cẩm Tú là trên đường Nam Sơn.
Nói đến đường Nam Sơn của Thiên Đô, phản ứng đầu tiên của những người sống tại Thiên Đô không phải là cung thiếu nhi, mà là sòng bạc.
Có mười mấy sòng bạc quy mô lớn phân bố rải rác tại đậy. Phải biết rằng những năm gần đây, mặc dù đại lục đã nghiêm cấm hành vi đánh bạc, nhưng những thói hư tật xấu của con người đã làm cho loại hành vi này căn bản không thể loại bỏ được.
Việc cung cấp miễn phí thuốc lá và nước uống làm cho công việc kinh doanh ở đây cực kỳ sôi động, cho dù là buổi sáng vẫn có nhiều tên trộm đói với vẻ phấn khích cố thử tranh đấu với các máy móc để kiếm lợi.
Dựa vào danh tiếng tàn độc của Lý Phong Điền, mỗi sòng bạc đều phải bỏ ra 30% cổ phần cho hắn, các ông chủ mặc dù ban đầu có chút miễn cưỡng, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Nhưng theo thời gian, những người này lại cảm thấy có phần biết ơn Lý Phong Điền. Nguyên nhân là từ khi Lý Phong Điền trở thành cổ đông, không còn ai dám mắc nợ nữa.