Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1861 - Chương 1861. Triệu Học Sinh

Chương 1861. Triệu Học Sinh
Chương 1861. Triệu Học Sinh

Trong mắt Lý Phong Điền, bất kể kẻ nào đều là chó lợn.

Hắn không quan tâm đến xuất thân của ngươi, trong mắt hắn, cho dù mối quan hệ của ngươi có đáng sợ đến đâu, nợ tiền thì phải trả, đây là lẽ bất di bất dịch.

Không trả?

Có thể. Một nghìn tệ, một ngón tay. Sau khi liên tiếp chặt bốn ngón tay của ba người, thì không còn ai dám nợ tiền nữa.

Mỗi ngày khi các sòng bạc mở cửa, sẽ có mười mấy nam nhân đầu trọc, mặc áo vest đen ngồi ở cửa, những người này trước giờ không nói chuyện mà chỉ lặng lẽ hút thuốc.

Chỉ đến khi có người thua đến đỏ mắt, bọn hắn mới chậm rãi đi tới, nói nhỏ một câu: “Ông anh, mượn tiền không?”

...

Sòng bạc của Hà lão lục được coi là lớn nhất trên đường Nam Sơn, từ ngày được Lý Phong Điền cử năm đàn em đến cho khách vay tiền, có thể thấy hoạt động kinh doanh đã phát đạt như thế nào.

Hôm nay, vẫn như thường lệ, hắn đầu tiên là chào hỏi mấy người phục vụ, sau đó pha một tách trà, nhàn nhã hút thuốc, ngả người trên chiếc ghế tựa ở tầng hai, nhìn những hành khách đi đi lại lại bên ngoài, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Hắn rất thích cảm giác này.

Nhìn những hành khách đang đi vội vã bên ngoài, làm việc vất vả một tháng cũng chỉ kiếm được bảy, tám trăm tệ, mình chỉ nằm không như này cũng có thể kiếm được của cải mà cả đời bọn hắn không thể kiếm được, sự tương phản này khiến cho Hà lão lục cực kỳ thỏa mãn.

Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc...

Bốn chiếc Toyota Cruiser màu đen dừng lại ở cửa sòng bạc, tình huống này khiến Hà lão lục lập tức đứng dậy.

“Khách hàng lớn?”

Những năm gần đây, hầu như những người có đủ khả năng chơi loại xe này đều là những đại ca có địa vị trong xã hội. Loại người này là một tay cờ bạc hào phóng, mặc dù có vài lúc thua quá nhiều sẽ gây chuyện, nhưng có Lý Phong Điền chống lưng, Hà lão lục tràn đầy cảm giác an toàn. Vì vậy hắn không cần phải suy nghĩ đến những phương diện khác.

Đứng dậy, Hà lão lục vẫn giữ nụ cười trên miệng.

Hắn nắm rất rõ về máy móc trong cửa hàng, hôm nay là ngày mùng tám, đến ngày mười bảy máy móc sẽ đẩy ra lợi nhuận. Loại người này xuống tay thường đặt cược rất nhiều, vì vậy hắn phải nói với người phục vụ, tuyệt đối không được để những người này ngồi vào vị trí ở hàng thứ tư.

Bởi vì phòng làm việc của Hà lão lục nằm trong góc ở tầng hai, nên tầm nhìn không được tốt lắm. Vì vậy, hắn không nhìn thấy trước tất cả các sòng bạc trên đường Nam Sơn đều đậu bốn, năm chiếc ô tô.

Cửa xe mở ra, một thanh niên mặc vest xám với vẻ mặt lạnh lùng, miệng ngậm điếu thuốc lá bước xuống xe đầu tiên.

Thanh niên nhìn Hà lão lục đang cười hi hi tới hoan nghênh mình, nhếch mép nói: “Ta xin tự giới thiệu, ta là Lục Viễn.”

Hà lão lục dừng bước lại.

Tên của thanh niên này hình như có chút quen thuộc, mà những người phía sau hắn cũng rất hung dữ, ánh mắt nhìn mình như những con sói đói đang săn mồi trong sa mạc.

“Không biết sao? Vậy để ta đổi một cái tên khác.”

Lục Viễn dùng ngón tay búng điếu thuốc đang cháy thành một đường cong đẹp mắt: “Hồ Điệp của Cẩm Tú,ngươi đã từng nghe đến cái tên này chưa?”

Nhớ tới những tin đồn gần đây, lại nhìn vẻ hung ác không che giấu được trong mắt của người trước mặt, sắc mặt Hà lão lục lập tức tái nhợt, lập tức quay đầu lại nhìn về phía đám người Đại Hải trông coi sòng bạc. Kết quả làm cho sắc mặt của hắn trông rất khó coi. Đám người Đại Hải vẫn luôn hung tàn trong mắt Hà lão lục đều đã đờ đẫn như khúc gỗ. Thậm chí hắn còn nhìn thấy một kẻ có tên là Bạch Bì chân đang run rẩy!

“Có đi có lại.”

Lục Viễn sắc mặt lạnh lùng: “Đại Bằng phá chuyện làm ăn của Cẩm Tú, vậy thì hôm nay ta sẽ quét sạch chuyện làm ăn của Lý Phong Điền, không quá đáng chứ?”

Không ai dám lên tiếng, bầu không khí dường như đóng băng.

Đưa cổ tay lên, Lục Viễn nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex vàng lấp lánh trên cổ tay mình: “Sòng bạc của tên điên họ Lý quả không ít, vì vậy ta sẽ không nói nhiều nữa.”

Nói xong, nam nhân từ trong kẽ răng chậm rãi nặn ra một từ: “Đập!"

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng la hét của những người phục vụ và tiếng kính vỡ xen lẫn vào nhau, vang vọng khắp sảnh!

Giang hồ càng già gan càng nhỏ, câu nói này rất chính xác, mà ngược lại cũng có một câu nói, bê non mới sinh không biết sợ hổ.

Luôn có một vài kẻ lỗ mãng cho rằng, giang hồ hiện tại vẫn là giang hồ mà trong lòng bọn hắn vẫn nghĩ. Vì vậy, bọn hắn sẽ làm ra một vài chuyện ngu xuẩn khiến những lão giang hồ chỉ biết chết lặng.

Trên đường Nam Sơn, có mười bảy tên trông coi các sòng bạc, thành phần hỗn loạn mà phức tạp. Có những tên già dặn mới đi cải tạo về, có những con sói cô độc từ nơi khác đến nương nhờ Lý Phong Điền, đương nhiên cũng có những thanh niên địa phương đầy nhiệt huyết muốn thể hiện.

Người trẻ nhất trong số những người này chính là Triệu Học Sinh, biệt danh hòa thượng, đã cùng nhau lăn lộn được một thời gian rồi.

Uống rượu, khoe khoang, trò chuyện là cách mà các nam nhân kết giao với nhau, điều này sẽ không vì thân phận, bối cảnh mà thay đổi. Anh em cả ngày cùng nhau uống rượu, cùng nhau làm việc, vì vậy tình cảm qua lại tự nhiên sâu đậm.

Trong tâm trí của những lão giang hồ, câu nói "làm việc cần để lại đường lui" đã là một bản năng được hiện thực mài giũa. Nhưng Triệu Học Sinh thì khác, hắn năm nay mới hai mươi tuổi, vẫn mang theo nhiệt huyết của kẻ mới vào xã hội cùng với sự ngây thơ về nghĩa khí.

Trong lòng hắn, những người này đều là những anh em tốt.

Bình thường khi gặp chuyện, hắn luôn là kẻ đầu tiên xông lên phía trước. Tiền được chia vào trong tay cũng không hề keo kiệt. Những ngày tháng hưởng thụ vui vẻ giang hồ khiến hắn vô cùng vui sướng.

Hết chương 1861.
Bình Luận (0)
Comment