Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1862 - Chương 1862. Cho Ta Một Con Đường Sống

Chương 1862. Cho ta một con đường sống
Chương 1862. Cho ta một con đường sống

Người của Cẩm Tú ra tay rất tàn nhẫn.

Từ thời điểm Lục Viễn nói ra từ "đập" đó, bốn người trông coi sòng bạc đã lập tức ngã xuống, Triệu Học Sinh cũng bị một ống thép đập trúng ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều đánh giá thấp khả năng chiến đấu của tên tiểu tử này.

Bởi vì từ nhỏ nhanh nhẹn khỏe mạnh lại thích gây sự, Triệu Học Sinh năm mười bốn tuổi đã được gia đình gửi đến đội thể thao của tỉnh, tập luyện tán đả 5 năm!

Mặc dù sau đó vì đánh huấn luyện viên mà bị đuổi khỏi đội, nhưng kỹ năng chiến đấu của hắn không vì khoảng thời gian chó má này mà suy giảm đi bao nhiêu.

Ban đầu, Triệu Học Sinh không hề động thủ, chỉ bò trên mặt đất giống như những anh em khác, quan sát tình hình, im lặng nhìn những người của tập đoàn Cẩm Tú biến mọi thứ thành một mớ hỗn độn.

Những chiếc máy rất nhanh trở thành đống sắt vụn. Nhưng người của tập đoàn Cẩm Tú vẫn không dừng lại ở đó.

Một trong số bọn hắn đã túm tóc của Điền Kiệt – anh em tốt nhất của Triệu Học Sinh, kéo đến trước mặt Lục Viễn.

Lục Viễn nhìn Điền Kiệt đang nằm trước mặt mình: “Có phải ngươi là kẻ đã chặt ngón út của con trai ông chủ Lưu không?”

“Chính là ta.”

Biểu hiện của Điền Kiệt rất côn đồ: “Khi đó ta không hề biết đến mối quan hệ giữa Viễn ca ngươi và ông chủ Lưu.”

“Về việc của con trai ông chủ Lưu, ta đánh gẫy hai chân của ngươi cũng không quá đáng chứ.”

Lục Viễn ngồi đè lên người Điền Kiệt, còn dí điếu thuốc đang cháy lên mặt đối phương, mùi khét của tàn thuốc cháy đỏ trên da thịt có chút cay nồng.

“Là người thành phố Tây Xương đúng không, theo Đại Bằng Kim Bảo cùng tới Thiên Đô, ta nói đúng không vậy?”

Nếu như nói biểu hiện vừa rồi của Điền Kiệt vẫn tính là cứng đầu, thì những lời tiếp theo của Lục Viễn, khiến hắn gần như hồn bay phách lạc: “Ba năm trước Đại Bằng đã cướp một chiếc xe khách trên quốc lộ Phú Nguyên, thành phố Tây Xương, làm chết ba hành khách, còn có một cô gái đã bị ngươi mang đi chơi sau đó ném xuống thành hào, ta nói không sai chứ?”

“Nói láo, không có!”

Có thể chửi bậy vào lúc này, cho thấy trong lòng Điền Kiệt đang rất hoảng loạn.

Phá sòng bạc, bị đánh gãy chân là chuyện nhỏ, nhưng nếu như sự việc kia là thật, thì có lẽ phải bị xử bắn.

Lục Viễn cười nhạt, tiện tay cầm lấy chiếc rìu cứu hỏa mà Vương Khải đưa cho, tàn nhẫn bổ mạnh xuống, lập tức Điền Kiệt hét lên một tiếng nghe không còn giống tiếng người nữa.

“Còn một cái chân nữa, ngươi chịu đựng một chút.”

Lục Viễn chậm rãi nói, rồi lại vung rìu một cách vô cảm.

Những tiếng la hét lần lượt vang lên trên đường phố.

Người Hạ quốc thích xem náo nhiệt, không biết từ lúc nào phía đối diện bên kia đường Nam Sơn đã có rất nhiều người đến hóng, xem chuyện gì đang xảy ra.

Cho dù khoảng cách có hơi xa, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến rất nhiều người xem bủn rủn chân tay.

Thực sự quá tàn ác. Đặc biệt là khi Lục Viễn bổ rìu xuống, trên mặt còn mang theo một nụ cười đắc ý, cảnh này ở trong mắt người thường thực sự giống như một con ác quỷ.

...

Không thèm để ý đến Điền Kiệt vừa ngất đi, Lục Viễn vỗ vỗ tay ném trả rìu lại cho Vương Khải, sau đó quay đầu lại, xuyên qua cửa kính liếc nhìn bên kia đường.

Ánh mắt này làm cho không ít kẻ thích buôn dưa lê bất giác phải lùi lại một bước, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi làm cho bọn hắn cảm thấy cực sốc.

Lục Viễn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.

Cái này đã tính là gì, nếu như thực sự muốn làm, vậy thì những kẻ trông coi sòng bạc này hôm nay sẽ bị cho vào thùng sắt, đổ đầy xi măng rồi trồng hoa sen.

Hắn không hề đụng vào kẻ khác, không phải bởi vì hắn nhân từ, mà là bởi vì sự việc lần này nhìn thì có vẻ ồn ào náo nhiệt, nhưng thực chất chính là một vở kịch.

Đây là một cảnh diễn mà Tô Bình Nam ở hậu trường chỉ huy, Lục Viễn lên sân khấu diễn cho toàn bộ giới chính trị, giới kinh doanh, thậm chí cả thế giới ngầm tại Thiên Nam xem. Vì vậy hắn đã rất có chừng mực chọn Điền Kiệt, tên xui xẻo chú định sẽ bị kéo lên để diễn một cảnh.

Một tên hung thủ đã trốn chạy nhiều năm, đối với Kỳ Đồng Ủy mà nói lần hành động này sẽ là một cảnh cực kỳ hay, nó kịch tính đến mức chân đã bị đánh gãy?

Ở thời đại này, một tên phạm nhân giết người thì có nhân quyền gì chứ? Đến lúc đó, cho một phát súng vào đầu, tùy ý thay đổi khẩu cung, không ai có thể nắm được thóp của mình.

Làm như vậy không chỉ khiến các nhóm băng đảng rục rịch ngóc đầu tại Thiên Nam khiếp sợ, mà còn thể hiện ra được sự tàn nhẫn vốn có của tập đoàn Cẩm Tú, Lục Viễn rất hài lòng với khả năng diễn xuất của mình.

...

Diễn là gì?

Từ này trong văn hóa Hạ quốc có một chút ý nghĩa không tốt, nó có nghĩa là dùng bộ dạng lời nói giả tạo đi lừa tất cả mọi người.

Muốn làm cho tất cả mọi người khiếp sợ, lại muốn không bị ai nắm được bất kỳ điểm yếu chết người nào. Đối với Lục Viễn mà nói, độ khó như này cũng tính là một thử thách.

Lục Viễn nhìn Hà lão lục, mở miệng: “Một câu thôi, hoặc là ta đánh chết ngươi, hoặc là ngươi lấy sổ sách ra đây.”

Ánh mắt của Hà lão lục biến thành kinh hoàng, nam nhân nhìn Lục Viễn, trước mặt tất cả mọi người từ từ quỳ xuống.

Cẩm Tú thực sự rất tàn ác! Tiểu Hồng Bào thực sự rất tàn ác!

Chẳng trách sau khi biết mình hợp tác với Lý Phong Điền, những người bạn của mình trên giang hồ đã khuyên mình một câu trên bàn rượu.

“Biết vì sao Tiểu Hồng Bào được gọi là hung tàn nhất Thiên Nam không? Ngươi cho rằng dám đánh dám giết chính là tàn ác? Sai rồi.”

Rượu khiến người bạn nói ra lời thật lòng: “Khi hắn thực sự muốn nhắm vào ngươi, thì sẽ không để lại cho ngươi một chút đường lui nào. Người này một khi đã làm việc nhất định sẽ làm tới cùng!”

Những lời này vang vọng trong đầu Hà lão lục đang quỳ trên mặt đất, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Viễn: “Viễn ca, cho ta một con đường sống.”

Hết chương 1862.
Bình Luận (0)
Comment