Điền Kiệt bị phế, Hà lão lục không quan tâm.
Giang hồ đánh nhau mà, cùng lắm là phải trả một chút tiền viện phí.
Máy bị đập rồi?
Những thứ đó nếu không được làm ăn thì cũng không có giá trị, mấy năm nay Hà lão lục đã kiếm được rất nhiều tiền, qua một vài ngày lại ra bến tàu tìm mua là được.
Nhưng câu nói này đã đánh trúng điểm yếu của hắn.
Tập đoàn Cẩm Tú muốn có sổ sách của hắn, việc này không chỉ làm gián đoạn việc làm ăn của hắn, mà còn cắt đứt kế sinh nhai của hắn!
“Ta đang vội.”
Lục Viễn nhìn xuống Hà lão lục: “Không cần chọn.”
Chính tại thời điểm sự chú ý của mọi người đổ dồn trên người Lục Viễn, một giọng nói đã phá vỡ sự im lặng.
“Hồ Điệp, dám một đấu một không?”
Triệu Học Sinh đột nhiên mở miệng, trên mặt của chàng trai trẻ vừa tròn đôi mươi này tràn đầy sự kiêu ngạo chỉ thuộc về lứa tuổi của bọn hắn.
…
Một người chơi cờ xuất sắc thông thường sẽ sử dụng rất nhiều nước trông có vẻ rất bình thường, làm mê hoặc đối thủ để đạt được mục đích thực sự của mình - một đòn kết liễu.
Trong giới chính trị Tô Bình Nam có thể là một người mới, nhưng trong giang hồ, nam nhân chắc chắn là một người chơi cờ giỏi.
Tập đoàn Cẩm Tú dựng lên một vở kịch lớn như vậy, chính là muốn che đậy một thế cờ khác mà đích thân nam nhân điều khiển.
Chính tại thời điểm Triệu Học Sinh thách đấu Lục Viễn, một chiếc xe tải có biển số lạ từ Tây thành theo hướng cửa ngõ duy nhất không lắp đặt bất kỳ thiết bị camera nào tiến vào Thiên Đô.
Lái xe là người của Cẩm Tú, cũng là người của Hải Đông Thanh.
Trương Hoa.
Trương Hoa hiện tại đã thuộc tầng lớp cao cấp của thành phố Lâm Hải, thường ngày mặc vest đi giày da, không còn chút khí chất thổ phỉ nào như trước đây. Nhưng lúc này hắn đang lái xe trong bộ đồng phục công sở màu xanh lam, trên miệng ngậm điếu thuốc kém chất lượng, làm cho hắn dù là ngoại hình hay là khí chất, đều cực kỳ giống một tài xế lái xe đang vì mưu sinh mà kiếm sống.
Xe dừng trước cửa một nhà nghỉ nhỏ.
Nhà nghỉ rất nhỏ, đổ nát như một sản phẩm của những năm 1960. Thậm chí bảng hiệu còn là bảng hiệu bằng gỗ giống như những năm sơ khai, bốn chữ “Lữ Quán Nghênh Tân” bên trên đã bị gió sương làm mờ đi phần nào.
Sau khi tắt máy, Trương Hoa không xuống xe, chỉ vỗ vào thùng xe: “Tầng hai, phòng 207 có thứ mà các ngươi cần.”
Theo lệnh của Trương Hoa, cửa sau thùng xe mở ra, bốn năm nam nhân động tác nhanh nhẹn nhảy xuống xe, kẻ cầm đầu sau khi gật đầu với Trương Hoa liền xoay người đi vào nhà nghỉ.
Toàn bộ quá trình, hai bên không hề trực tiếp nói với nhau một câu nào.
Sau khi mấy người xuống xe, Trương Hoa khởi động xe, rất nhanh biến mất trên con phố đông đúc. Mười lăm phút sau, tại chợ bán buôn Phúc Nguyên ở Tây thành, Trương Hoa đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, dỡ hàng từ trên xe xuống.
Từng bước quyết toán, thu tiền. Trong suốt quá trình, Trương Hoa không hề tháo khẩu trang ra, sau khi lấy được tiền, nam nhân lái xe rời khỏi Thiên Đô.
Quy tắc của Cẩm Tú rất nghiêm ngặt.
Trương Hoa không biết công ty muốn làm cái gì, nhưng hắn chắc chắn đó nhất định là một việc lớn. Bởi vì với thế lực của ông chủ Tô Bình Nam tại Thiên Nam thực sự không có nhiều chuyện cần phải thận trọng như vậy.
Dưới con mắt của hắn, toàn bộ sự việc thực sự quá thận trọng và kỹ lưỡng.
Xe hàng là thật, hàng hóa được chở trên xe cũng là thật. Thậm chí cách ăn mặc của hắn cũng phải bắt chước như một tài xế thực thụ.
Mấy người lên xe ở một vùng ngoại ô hoang dã, không ai biết điều đó, ngoại trừ hắn.
Lùi lại một vạn bước, nếu thật sự có người điều tra chiếc xe này cũng tuyệt đối không thể phát hiện ra vấn đề gì, bởi vì đáp án duy nhất mà bọn hắn có thể nhận được chính là chủ xe bởi vì lý do sức khỏe đã nhờ một người bạn giúp chuyển hàng một chuyến.
...
Nhóm năm người trên xe vừa rồi mở cửa phòng 207. Tên cầm đầu liếc nhìn gầm giường rồi nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp.
Mở ra, bên trong là mấy khẩu súng săn và hàng chục viên đạn sáng loáng mờ ảo.
“Việc này phải nhờ mọi người rồi.”
Tên cầm đầu gượng gạo dùng vài từ tiếng Hạ quốc bày tỏ cảm ơn, thậm chí còn nghiêm túc cúi đầu xuống chín mươi độ.
“Đều không phải người ngoài, sao phải khách sáo như vậy.” Một trong những tên còn lại xua tay: “Khi nào thì động thủ?"
Otomo Sanwa tìm chiếc điện thoại ở bên trong hộp, sau đó mở ra, lắc đầu trả lời.
“Ta cũng không biết, chúng ta chỉ có thể chờ đợi.”
...
Vở kịch của Lục Viễn vẫn đang tiếp tục.
Triệu Học Sinh vừa mở miệng, lập tức biểu cảm của hai kẻ bên cạnh hắn thay đổi rõ rệt. Bởi vì tên này vẫn đang là đối tượng mà hai kẻ này phụ trách, biểu hiện lúc này của đối phương chẳng khác nào đang nói với sếp Lục bọn hắn không có năng lực!
Đám người tập đoàn Cẩm Tú này từ sớm đã được Lục Viễn đào tạo cho phương thức giao ước ngầm với nhau, trong tích tắc hai người bọn hắn đã vung ống thép lên đập mạnh về phía đối phương.
Hai người dùng lực rất mạnh, thậm chí ống thép còn phát ra tiếng rít trong không khí, có thể thấy hai người đã xuống tay trong giận dữ.
Triệu Học Sinh thể hiện ra thiên phú chiến đấu của mình.
Hắn lùi một bước, làm động tác cúi người né đòn đặc trưng của quyền anh, như tia chớp thoát được đòn tấn công.
“Dừng lại.”
Lục Viễn mở miệng, câu nói này khiến hai tên thuộc hạ đang định tiếp tục truy kích dừng động tác lại, nhìn Triệu Học Sinh với vẻ mặt sắc lạnh.
“Ngươi muốn ra mặt thể hiện?”
Lục Viễn nheo mắt, vẻ mặt thâm sâu: “Ngươi nghĩ kĩ chưa?”
Có thể những kẻ khác không biết cụ thể về Triệu Học Sinh, nhưng với mạng lưới của tập đoàn Cẩm Tú, làm sao có thể không tìm hiểu kỹ trước khi hành động.
Triệu Học Sinh, nam, hai mươi tuổi.
Đã từng luyện tập vài năm trong đội tuyển tán đả của tỉnh, mới rời khỏi xã hội lưu lạc trong giang hồ không lâu, lý lịch vẫn tính là trong sạch.