“Không phải ta muốn thể hiện, ta chỉ muốn bảo vệ Điền ca, lăn lộn trong giang hồ nhất định phải trọng nghĩa khí.”
Triệu Học Sinh chỉ vào Điền Kiệt đang hôn mê. Lý do hắn đứng dậy kỳ thực rất đơn giản, chính là vì hai từ này.
Nghĩa khí.
Mới vào đêm hôm kia, Điền Kiệt đã đưa hắn đến Tam Xá Khẩu, giúp tên tiểu tử này chính thức từ thiếu niên biến thành nam nhân. Việc này làm cho tình cảm của Triệu Học Sinh đối với Điền Kiệt gần như đạt đến đỉnh điểm.
Trong mắt hắn, Điền Kiệt chính là người anh em thực sự đối tốt với hắn. Vậy thì khi anh em gặp khó khăn, có nên ra mặt giúp đỡ không?
Nên.
Người trẻ tuổi lúc nào cũng cho rằng mình là trung tâm của thế giới, thậm chí Triệu Học Sinh còn cảm thấy những người anh em khác đang nhìn mình với ánh mắt khinh thường, nên không chút do dự đứng dậy.
Nhưng hắn đã chọn thời điểm không nên nhất.
Mục đích của Tập đoàn Cẩm Tú là muốn tiêu diệt một thế lực đã mục nát, cho dù Lục Viễn có ấn tượng tốt về nghĩa khí của Triệu Học Sinh, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép tồn tại một kẻ phá đám.
“Là vì chính nghĩa sao?”
Lục Viễn nheo mắt, chậm rãi nói, lời còn chưa dứt, nam nhân bất ngờ tung ra một cú đá cực mạnh kèm theo tiếng rít gió về phía Triệu Học Sinh.
Mười bốn tuổi vào tập luyện tại đội tán đả của tỉnh, rất nhiều động tác đã trở thành bản năng của Triệu Học Sinh. Động tác của Lục Viễn rất nhanh, nhưng động tác của Triệu Học Sinh cũng không hề chậm, hắn lập tức đưa hai tay lên qua vai bảo vệ hai bên thái dương, đồng thời chùng gối, hơi cúi người xuống, trọng tâm dồn xuống dưới. Đây là tư thế phòng thủ phản đòn cơ bản nhất của tán đả.
Một âm thanh nặng nề, đòn chân cao của Lục Viễn đá mạnh vào cánh tay của Triệu Học Sinh. Lực của Lục Viễn rất lớn, cú đá này khiến cơ thể của Triệu Học Sinh dao động lùi lại một bước.
Gần như không cần suy nghĩ, với bản năng trong sáu năm khổ luyện, hắn lập tức ra đòn phản kích.
Lướt chân, đấm móc.
Nhưng đáp lại cú đấm mạnh mẽ này của hắn lại là một ánh dao sáng chói mắt, khiến cho hắn hiểu được cái gì là đao quang giang hồ.
…
Triệu Học Sinh từ khi bước chân vào giang hồ đã trải qua vài trận đánh ác liệt, trong lúc chiến đấu, căn bản không có mấy người có thể một mình chấp ba kẻ địch như hắn. Nhưng nhiều kẻ không thể làm được như vậy lại trở thành những nhân vật nổi tiếng bao năm nay.
Việc này đã tạo cho hắn một ấn tượng, đó là khả năng chiến đấu và danh tiếng dường như không quá liên quan đến nhau.
Hồ Điệp của Cẩm Tú là một tên đại ca nổi tiếng.
Nhưng trong suy nghĩ của Triệu Học Sinh, người này có biết đánh đấm hay không lại là một dấu hỏi. Nhưng sau một cước đó của Hồ Điệp, thì tất cả những suy nghĩ này đều đã bị loại bỏ.
Kẻ trong nghề ra tay là biết chuyên nghiệp hay không.
Cú đá của Hồ Điệp không chỉ rất uy lực, mà còn có góc độ cực hiểm, tốc độ cực nhanh, Triệu Học Sinh với sáu năm học tập rèn luyện chuyên nghiệp lập tức nhận ra Hồ Điệp là một kẻ lão luyện!
Sau khi đỡ được cú đá của Lục Viễn, Triệu Học Sinh đã bộc phát trình độ chiến đấu cao nhất mà hắn từng luyện tập. Trong nháy mắt, nắm tay trái của Triệu Học Sinh đã vẽ ra được một đường cong rất đẹp và lạ, đồng thời tay phải cũng ở trong tư thế sẵn sàng ra đòn.
Hắn cực kỳ bình tĩnh.
Trong khoảnh khắc, trong đầu Triệu Học Sinh đã phán đoán được các loại chiêu thức mà Hồ Điệp có thể đối ứng, nhưng hắn không thể nào ngờ tới, thứ mà hắn phải tiếp đón lại là một con dao sáng loáng.
Con dao đâm thẳng vào bụng!
Cơn đau dữ dội khiến cho bước chân của Triệu Học Sinh trở nên loạng choạng, nhưng Lục Viễn đã xuống tay thì sẽ không chừa lại đường sống, nam nhân áp sát cực nhanh, đâm liên tiếp mấy nhát, làm cho bụng và tay chân của Triệu Học Sinh phun ra đầy máu.
Triệu Học Sinh ngã xuống đất, Lục Viễn như mãnh hổ lao tới, nhưng cuối cùng con dao găm sáng loáng lạnh lẽo dừng lại trên trán của Triệu Học Sinh.
Mồ hôi lạnh chảy ra từ trán của Triệu Học Sinh. Hắn nhìn ra được sát khí trong mắt Hồ Điệp.
“Không giết ngươi là bởi vì ngươi không đủ tư cách.”
Giống như trong Kinh kịch thay đổi khuôn mặt, Lục Viễn đột nhiên thu hồi lại nụ cười hung ác, còn Triệu Học Sinh nhìn Lục Viễn với ánh mắt không phục: “Ngươi chơi không đẹp.”
“Ngu ngốc, ta đang bận.”
Lục Viễn cất dao đi, nhổ mạnh một bãi nước bọt: “Đây là võ đài đấu võ sao? CMN đây là giang hồ!”
Ánh mắt của Triệu Học Sinh vẫn cố chấp như cũ, hắn vừa nhìn Lục Viễn vừa trả lời lại từng chữ từng chữ: “Sẽ có một ngày ta nhất định sẽ giết chết ngươi.”
“Dưới tình cảnh như vậy mà còn dám nói lời này, ngươi thực sự có dũng khí.”
Thật không ngờ Lục Viễn không tức giận, ánh mắt nhìn Triệu Học Sinh như nhìn một kẻ ngốc: “Có ai nói cho ngươi biết điều này không, với tính cách này của ngươi mà đi lăn lộn trong giang hồ thì sẽ không có kết cục tốt đẹp?”
Triệu Học Sinh không trả lời.
Nam nhân vừa trưởng thành này chỉ có thể trừng mắt nhìn Lục Viễn, cơn tức giận trong mắt gần như biến thành ngọn lửa. Xem ra nếu như không phải bụng và tứ chi bị trọng thương, thì kẻ liều lĩnh này rất có khả năng sẽ lại nhảy dựng lên đánh một trận nữa với Lục Viễn.
Hắn có thể cảm nhận được mọi ánh nhìn dị thường từ xung quanh.
Bộ não cằn cỗi của Triệu Học Sinh cho rằng ánh mắt của những người này là đang tôn thờ, ngưỡng mộ hắn. Vào khoảnh khắc này, hắn cảm thấy mình thực sự giống một anh hùng diệt rồng.
Lục Viễn vẫy tay với Vương Khải gọi đối phương lại gần, sau đó không hề hạ giọng, nói: “Lão tử làm việc luôn làm đến cùng, tên tiểu tử này kiên quyết như vậy, vậy thì ta sẽ làm theo lời hắn.”
Nam nhân chỉ vào Triệu Học Sinh như chỉ vào một đống rác, kẻ còn chưa biết mình sẽ bị xử lý như thế nào: “Mang hắn đi, lát nữa tìm một nơi không có người phế hắn đi, nhớ kỹ, đừng đập gãy đầu gối, hãy đập nát lưng hắn.”