Hà lão lục đứng gần Lục Viễn nhất, hắn nghe hiểu hoàn toàn những lời này, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra ướt đẫm lưng hắn.
Hồ Điệp của Cẩm Tú này, không chỉ hung ác mà còn tàn nhẫn!
Hắn hiểu hàn ý trong lời nói của Lục Viễn. Dạo gần đây, trên giang hồ phế đi một người, thông thường là dùng búa đập vỡ đầu gối, làm như vậy thì dù ngươi có chạy đến bệnh viện tốt nhất ở Thịnh Kinh cũng không cứu chữa được, cả đời sẽ bị què chân.
Nhưng cú đánh vào eo của Lục Viễn lại càng hung ác tàn độc hơn! Một khi bị búa đập vỡ xương lưng, cột sống bị gãy gập, thì việc ăn uống vệ sinh sau này cơ bản đều phải dựa vào người khác hầu hạ, có thể nói là sống không bằng chết.
Lục Viễn vẫy tay với Triệu Học Sinh đang bị kéo đi: “Ta không giết chết ngươi, ta muốn ngươi thấy cứng đầu sẽ phải nhận hậu quả thảm khốc như thế nào.”
Nói xong nam nhân quay người lại, nhìn Hà lão lục toàn thân đang run rẩy: “Ta đột nhiên cảm thấy, nếu ngươi không giao sổ sách ra thì kết cục của ngươi cũng sẽ giống hắn, như vậy các ngươi mới có bạn.”
Dưới ánh mắt lạnh lùng của đối phương, Hà lão lục hoàn toàn suy sụp. hắn lồm cồm bò lên tầng hai, rất nhanh ôm một tập sổ sách dày cộp từ trong ngăn tủ tối om chạy xuống, tốc độ nhanh nhẹn mà sợ hãi của hắn làm cho phần lớn những người có mặt tại đó phải cảm thấy hổ thẹn.
“Không phải đưa cho ta, lát nữa đưa cho người mà ngươi nên đưa.”
Lục Viễn vỗ đầu Hà lão lục như thể vuốt ve một con chó biết nghe lời.
...
Người của Cẩm Tú rời đi rất nhanh. Chính vào lúc Hà lão lục còn đang thắc mắc người mà Lục Viễn yêu cầu mình đưa sổ sách là ai, thì tiếng còi cảnh sát chói tai vang tới, khiến hắn chợt hiểu ra.
Kỳ Đồng Ủy sải bước vào sòng bạc, coi như không thấy đống hỗn độn khắp sàn nhà, thay vào đó là khuôn mặt chính trực giơ tờ lệnh khám xét trước mặt Hà lão lục.
Hà lão lục nhận lấy, con dấu đỏ trên tờ giấy mỏng có chút chói mắt.
“Nhận được một bản tố cáo, trong đó nói rằng nghi ngờ ở đây đánh bạc phi pháp, dùng bạo lực đòi tiền.”
Kỳ Đồng Ủy tiện tay nhận lấy sổ sách mà Hà lão lục đưa cho, trên mặt mang theo nụ cười: “Xem ra ngươi không có chút nghi ngờ gì.”
“Không có.”
Bộ dạng khổ sở của Hà lão lục giống như một lão nông bị thu thuế từ nhiều thập kỷ trước, chỉ là sau khi hít một hơi thật sâu hắn liền nói: “Ta nhận tội và sẵn sàng nhận hình phạt theo luật pháp.”
…
Hai đạo hắc bạch đồng thời ra tay, xem ra lần này Tiêu Hồng Bào thực sự tức giận rồi.
Bên trong một chiếc xe Mercedes-Benz ở góc đường Nam Sơn, An mập nhìn mặt đứa con trai của mình có chút tái nhợt, nói: “Việc của Lý Phong Điền đã ổn hết chưa?”
An Hạ Lạc gật đầu: “Những hợp đồng bị hủy bỏ đều là giữa công ty với nhau, nên trách nhiệm của chúng ta không lớn, nhiều nhất chỉ là bổ sung thêm một khoản bồi thường.”
“Từ nay về sau, có lẽ Lý Phong Điền sẽ không còn chỗ đứng tại Thiên Đô nữa.”
An mập nói nhỏ, giọng điệu khinh thường: “Lý Phong Điền nổi tiếng hung dữ, Tiểu Hồng Bào ra tay tàn độc. Với cái não lợn của hắn, có xứng đem ra so sánh với Tô Bình Nam không?”
…
“Loại người hung tàn ngang ngược, thấy không vừa ý là giết như Lý Phong Điền, Thiên Nam ba mươi năm nữa chưa chắc sinh ra một kẻ như vậy.”
“Thưa thầy, tại sao trong xã hội vẫn còn tồn tại những người như vậy?”
“Rất nhiều thứ là do dòng đời xô đẩy. Mẹ của Lý Phong Điền là một bà đồng làm công việc liên quan đến người chết, một đứa trẻ từ nhỏ đã ăn cơm người chết, ngủ trên đường cái mà trưởng thành, thì có khác gì kẻ man rợ?”
“Thầy, ngài nói hắn có không sợ chết không?”
Học sinh tiếp tục hỏi.
“Hắn không có bất cứ sở thích gì, sống dường như chỉ để tồn tại, ngươi nói hắn có sợ không?”
Thầy giáo nghiêm túc trả lời.
“Vậy Tô Bình Nam thì sao? Ngài nhìn nhận hắn thế nào?”
“Lý Phong Điền là một tên điên tại Thiên Nam ba mươi năm hiếm gặp, Tô Bình Nam lại là một kiêu hùng quật khởi trăm năm hiếm có, con người này quá phức tạp, ta không nắm rõ nên khó đưa ra kết luận.”
Đây là cuộc trò chuyện vào hai mươi năm sau, giữa một nhà xã hội học và học sinh của mình tại phòng làm việc.
...
An mập nói rất đúng, Lý Phong Điền quả thực không bằng Tô Bình Nam. Những thứ khác không nói, chỉ xét tới việc nắm bắt thông tin, Lý Phong Điền đến xách dép cho Tô Bình Nam còn không xứng.
Hắn phản ứng chậm tới mức nào? Trong thời gian ba tiếng đồng hồ mà hắn vẫn chưa nhận được bất cứ thông tin gì.
Để xảy ra tình trạng như vậy có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, phong cách làm việc của Lý Phong Điền giống như một con thú, hắn chỉ coi trọng lợi ích, rất ít chú ý tới mạng lưới quan hệ.
Thứ hai, sự hợp tác song phương giữa tập đoàn Cẩm Tú và Kỳ Đồng Ủy được che giấu quá cẩn thận.
Tốc độ ra tay của Lục Viễn rất nhanh.
Sau khi dành nửa tiếng đồng hồ để quét sạch các sòng bạc trên đường Nam Sơn, tập đoàn Cẩm Tú lại tiện tay dùng hai tiếng nữa tiếp tục quét sạch hai ổ cờ bạc và một nhà máy khai thác cát tại Văn Thái Uyển của Lý Phong Điền.
Trong mắt người ngoài, Lục Viễn ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Tại mỗi địa điểm hắn đặt chân tới, nhất định sẽ có người bị đánh đến tàn phế, mà điều quan trọng nhất là sự phối hợp cực kỳ khéo léo của Kỳ Đồng Ủy.
Cẩm Tú vừa rời đi, kẻ đến sau lập tức tiến hành bắt giữ. Có thể nói Kỳ Đồng Ủy đã bày sẵn xe mã nói với toàn bộ giới giang hồ tại Thiên Đô, hắn đang hỗ trợ cho Tiểu Hồng Bào.
Mãi đến khi Lục Viễn đánh đến xưởng sản xuất rượu giả quan trọng nhất của Lý Phong Điền, Lý Phong Điền mới nhận được thông tin.