Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1866 - Chương 1866. Ngọc Không Mài Không Thành Khí

Chương 1866. Ngọc không mài không thành khí
Chương 1866. Ngọc không mài không thành khí

“CMN trận chiến lớn thật.”

Sau khi nghe thuộc hạ miêu tả cụ thể lại, Lý Phong Điền nở một nụ cười khiến cho người bên cạnh phải rùng mình.

Lý Phong Điền hiện tại cũng có thể coi là binh hùng tướng mạnh, nhưng tất cả những kẻ làm việc cho hắn đều có chung một suy nghĩ, đó là không ai hiểu được tên điên này rốt cuộc là người như thế nào.

Lý Phong Điền rất biết kiếm tiền.

Mặc dù phương pháp quản lý của hắn đối với băng đảng của mình bao gồm cả việc làm ăn cực kỳ thô bạo lạc hậu, làm người ta không còn gì để nói, nhưng cách mà xã hội này trở nên giàu có đều là dựa theo luật lệ, vì vậy việc này không hề ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của hắn.

Nhưng không ai biết hắn mang số tiền đủ cho một người bình thường sống thoải mái cả đời đó tiêu vào đâu?

Tên điên này vẫn mặc chiếc áo khoác rách màu xanh lá cây quân đội, vẫn hút bao lá Lương Hữu ba nhân dân tệ.

“Lý ca, có cần gọi đám người Đại Bằng ca trở lại không?”

Giọng điệu của Quách lão tam có chút lo lắng. Thành thật mà nói, trong lòng hắn vô cùng khó hiểu, tại sao Lý Phong Điền lại muốn ra oai phủ đầu với Tiểu Hồng Bào.

Không phải đều là giang hồ sao, hòa thuận kiếm tiền không phải là tốt hơn sao? Mà CMN, đó lại là địa bàn của Tiểu Hồng Bào.

Trong lòng Quách lão tam hiện tại rất khó chịu, hoàn toàn không hề nhận ra tối hôm qua sau khi nghe được tin tức, hắn còn điên cuồng khoe khoang với đám bạn, nói rằng toàn bộ Thiên Đô đều thuộc về đám người bọn hắn.

“Không cần, đám cảnh sát mũi thính hơn chó, đám người Đại Bằng vừa mới đánh chết người, hiện tại quay về chẳng phải để cho đám người đó nắm thóp?”

“Vậy phải làm sao?”

Quách lão tam hoàn toàn không hề nghĩ đến việc phải đối đầu trực diện với Lục Viễn. Hắn đến báo tin, đương nhiên là biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Có thể nói lai lịch và sự hung ác tàn độc của Cẩm Tú vừa mới thể hiện đã khiến hắn sợ vỡ mật rồi...

“Nhát gan, đợi bọn hắn đến đi, ta muốn xem xem tên Hồ Điệp này có thể giết được ta không.”

Lý Phong Điền phì phèo điếu thuốc, vẻ mặt bình tĩnh. Hắn không nói với bất kỳ ai về việc cái hộp trông có vẻ rất cáu bẩn dưới mông hắn chứa đầy kíp nổ.

Người hậu thế đánh giá hắn rất chính xác, hắn sống chỉ là để tồn tại, vậy chết đi thì có làm sao?

Lý Phong Điền trước giờ không coi trọng sinh mạng của người khác, điều đó không đáng sợ. Điều đáng sợ là dường như tên điên này trước giờ cũng không hề coi trọng mạng sống của mình.

...

Hung hãn tàn độc, lai lịch thâm hậu, không thể đắc tội, hoàn toàn không cùng đẳng cấp...

Đợi, đợi đã, những từ này là đánh giá của giang hồ về hành động của tập đoàn Cẩm Tú sau khi một hơi quét sạch 90% lãnh thổ của Lý Phong Điền.

Việc này mới chỉ là nằm trong phạm vi hiểu biết của bọn hắn.

Trong mắt rất nhiều người, giàu có và quyền lực là một cặp anh em song sinh. Tiểu Hồng Bào vì tiền tài mà làm ngựa, có tiền dễ làm việc, điều này rất thuyết phục.

Bất kể ai có thể đưa công ty của mình đứng lên top đầu, thì đều có lý lịch và khả năng cực kỳ đáng sợ, bọn hắn có thể hiểu được và cũng có thể chấp nhận.

Nhưng khi Lục Viễn đến lấy đi huyết mạch của Lý Phong Điền, cũng tức là xưởng sản xuất rượu giả lớn nhất tại Thiên Đô, sức mạnh phối hợp chiến đấu do nhân viên an ninh Cẩm Tú thể hiện đã khiến bọn hắn hoàn toàn khiếp sợ.

“CMN đây không phải là đang đánh nhau, đây là đang đánh trận.”

Đây là lời bình của một người ở vùng ngoại ô phía Nam sau sự việc, người đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, dựa vào khả năng đánh đấm và trà trộn đã thoát khỏi chiến dịch.

Sự kiện quét sạch xưởng rượu Thiên Phong này, được giới giang hồ Thiên Nam trong mấy năm về sau vẫn thường xuyên nhắc tới. Vì lý do này, thậm chí có nhiều người còn coi trận chiến này là trận chiến kinh điển nhất trong 20 sóng gió tại Thiên Nam.

Với khả năng thu thập tình báo của tập đoàn Cẩm Tú, trước khi hành động Lục Viễn đã biết rất rõ tình hình của xưởng rượu Thiên Phong. Nơi này đã khiến cho Lục Viễn phải vò đầu suy nghĩ, có thể thấy độ khó khi phải giải quyết xưởng rượu Thiên Phong.

Trước khi động thủ, hắn đã từng tính đến việc ném cục xương cứng này cho Kỳ Đồng Ủy xử lý. Không phải Lục Viễn sợ phiền toái, mà là hắn không muốn làm ầm ĩ quá mức, gây ra cơn sóng lớn không cần thiết.

Nhưng Tô Bình Nam, người luôn thận trọng lại bác bỏ ý kiến ​​​​này của hắn.

Tô Bình Nam biết rất rõ thực trạng hiện tại của Tập đoàn Cẩm Tú, đặc biệt là bộ phận an ninh. Với công việc kinh doanh càng ngày càng lớn, hầu hết các lão tướng được coi trọng đều được cử đến các vùng khác nhau trên toàn quốc làm cán bộ cấp trung.

Bây giờ những người mới theo Lục Viễn, nhiều người còn rất trẻ đã gia nhập Cẩm Tú, có thể nói là dòng máu chính thống thuần huyết nhất, sự trung thành những người này thì không có vấn đề gì, nhưng ít nhiều cũng thiếu chút mài giũa.

“Ngọc không mài không thành khí.”

Tô Bình Nam đưa ra lý do của mình: “Dù có phải đổ máu cũng được, thứ nhất việc này có thể trấn áp được, thứ hai cũng để cho chúng ta tạo một làn sóng lớn.”

Ông chủ đã nói như vậy, Lục Viễn chỉ có thể làm theo.

...

Có thể làm cho Lục Viễn vò đầu bứt tai, khiến Tô Bình Nam coi là hòn đá mài, xưởng rượu Thiên Phong này quả thực có chút kỳ lạ.

Trước hết, ngươi đã nhìn thấy cơ sở sản xuất nào mà bên ngoài được bao kín bằng lưới thép cao, thậm chí còn có một tháp canh bỏ hoang?

Có thể nói nơi này nhìn thế nào cũng không giống nơi sản xuất rượu, mà giống một trại tập trung ngày xưa hơn.

Đúng vậy, xưởng rượu Thiên Phong tại thời điểm trước khi lập quốc là một trại giam, nhưng sau đó bởi vì vị trí địa lý còn có cái giếng sâu, nên mới được chuyển thành xưởng sản xuất sản xuất rượu.

Hết chương 1866.
Bình Luận (0)
Comment