Ngày hôm nay, Lâm Yên cuối cùng cũng đợi được người hùng cái thế của mình. Khi đó, Lâm Yên đang tranh thủ giải lao, nhìn những chiếc xe địa hình màu đen đang lao tới với tốc độ cao, thấy có chút kỳ lạ.
Phải biết rằng chỗ này đang sửa đường rất khó đi, bụi bặm bay khắp nơi, đã chặn đường để thi công, những chiếc xe không liên quan rất hiếm khi đến.
Ngay lập tức, nữ nhân nhìn thấy Vương Khải đang ngồi ở ghế phụ, khuôn mặt đầy khí chất anh hùng và rất nam tính. Một người thích đọc tiểu thuyết lãng mạn như Lâm Yên đột nhiên hiểu được câu.
Chớp mắt một nghìn năm.
...
Lâm Yên cuối cùng cũng đợi được người hùng cái thế của mình, mặc dù vị anh hùng này đang đi khập khiễng, thậm chí máu vẫn đang không ngừng rỉ ra từ băng gạc, bộ dạng có chút đáng sợ.
Nhưng nữ nhân không quan tâm.
Vì vậy, sự việc tiếp theo sau đó thậm chí không cần Vương Khải phải nhiều lời, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
Vào ngày hôm đó, rất nhiều người ở Tây Quan Thiên Đô nhìn thấy một cảnh tượng khiến bọn hắn sững sờ.
Ba chiếc xe địa hình màu đen dẫn đầu, theo sau là một chiếc máy xúc khổng lồ có thể tích gần 2,8 mét khối, phía sau chiếc máy xúc còn có một chiếc xe lu hoàn toàn bằng sắt.
Việc này không có gì là thái quá, điều thái quá là chiếc máy xúc đó lại đang phát rất to một bản nhạc du dương.
Tình yêu trọn đời…
…
“Bàn giá cả chưa vậy, làm việc phải hào phóng, quá coi trọng đồng tiền, tầm nhìn sẽ không cao.”
Lục Viễn nhìn thanh thế to lớn của hai gã khổng lồ, vẻ mặt rất hài lòng. Nam nhân nói với Vương Khải vẫn không muốn rời đi, rằng thời gian gần đây biểu hiện của Vương Khải rất tốt, mà rất hiếm khi thấy Lục Viễn chịu khen đối phương vài lời.
“Ta đã ném cho ba vạn tệ, nhưng lại bị người ta ném trả lại.”
Vương Khải nói, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Người ta nói muốn làm bạn với ta, không cần tiền.”
Hắn cũng được coi là một kẻ tàn nhẫn trong thế hệ thứ hai của Cẩm Tú, nhưng vẫn bị sự nhiệt tình của Lâm Yên dọa sợ, đặc biệt là ánh mắt của đối phương khi nhìn hắn khiến hắn nhớ đến một câu nói về thế giới động vật.
Mùa xuân đến rồi, lại đến mùa giao phối của động vật.
“Vậy thì làm bạn đi.”
Lục Viễn rõ ràng là không hiểu ý của Lâm Yên, nhưng rất tán đồng gật đầu đồng ý: “Làm bạn với Cẩm Tú đáng giá hơn ba vạn tệ, người này rất thông minh.”
“Nàng là muốn kết bạn với ta, kiểu tìm đối tượng đó.” Vương Khải thấp giọng lẩm nhẩm một câu. Nhìn Lục Viễn trở nên hưng phấn kích động, hắn biết điều không nói thêm gì nữa.
Không để ý đến thuộc hạ đang lẩm bẩm điều gì, Lục Viễn nhìn hai gã thiết giáp khổng lồ trước mặt, ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
Trong thâm tâm nam nhân luôn cực kỳ tôn thờ sức mạnh.
Tại khoảnh khắc này, Lục Viễn cảm thấy hai con quái vật này cực kỳ bắt mắt, những chiếc Bentley và Rolls Royce của ông chủ thật khó coi.
Nam nhân leo lên phía trước đầu xe máy xúc, nhìn xuống đám thuộc hạ mặc trang phục thống nhất, ánh mắt như sói, lúc này trong lòng Lục Viễn bùng lên cảm giác hào hùng như chỉ huy thiên quân vạn mã.
Lục Viễn quay đầu lại nhìn Lâm Yên đang lái máy xúc: “Người anh em.. không, em gái, dám cùng ta điên một trận không?”
Có một số người trời sinh dòng máu chảy trong tim đã mang theo sự điên cuồng, cảnh tượng trước mắt khiến nữ hán tử Lâm Yên trở nên phấn khích, nàng cười lớn với Lục Viễn: “Vậy ngươi có thể hứa với ta một việc không?"
“Nói, chỉ cần là việc trong phạm vi Thiên Nam, ta đều giúp ngươi.”
Lục Viễn có ấn tượng rất tốt về sự hào sảng của nữ nhân, hiếm thấy nam nhân quản chuyện người khác như vậy.
“Ta đã nhìn trúng một nam nhân, ta hỏi rồi, hắn chưa có đối tượng, chưa kết hôn.”
Lâm Yên cố ý giả vờ ngại ngùng chạm vào chiếc cần vận hành máy xúc, cảnh tượng hiếm có như vậy khiến kẻ vui hay giận đều không thể hiện trên khuôn mặt như Lục Viễn sững sờ trong giây lát.
“Được.”
Lục Viễn nghiêm túc gật đầu đồng ý, chỉ vào tên ngốc Hoàng Tam Cẩu trên tháp canh trước mặt, cười nhạt: “Ngươi phá hủy tháp canh đó cho ta, nam nhân ngươi nhìn trúng cứ để ta lo. “
“Nói lời giữ lời?”
Đôi mắt của nữ hán tử Lâm Yên sáng đến đáng sợ.
“Ta là Lục Viễn, Hồ Điệp của Cẩm Tú. Nói lời giữ lời, cho dù phải trói ta cũng sẽ trói hắn cùng với ngươi.”
Bởi vì bị thương ở chân, Vương Khải không có ý định tham gia trận chiến. Tự dưng hắn hắt hơi, đồng thời cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nam nhân lẩm bẩm vài câu rồi ném suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Toàn bộ tâm trí của Vương Khải đã hoàn toàn bị thu hút bởi một cảnh tượng lớn đột nhiên xảy ra.
Cỗ máy thép khổng lồ phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc. Sau đó, trong tầm mắt của tất cả mọi người, chiếc gầu múc có dung tích 2,8 mét khối như một người khổng lồ đang vung nắm đấm sắt, đập mạnh vào tòa tháp canh đã loang lổ màu thời gian.
Bụi mù mịt khắp trời, cùng với tiếng ồn lớn đi kèm khiến adrenaline (hormone làm hưng phấn tim mạch) của Lục Viễn tăng cao, nam nhân vứt bỏ hình tượng điềm đạm mà hắn luôn duy trì, cũng vứt bỏ bộ vest luôn chỉnh tề và sạch sẽ sang một bên.
Chiếc rìu và dao quân dụng trên thắt lưng của nam nhân sáng chói mắt.
Hồ Điệp vẫn là Hồ Điệp, hắn không sa ngã trong sự giàu có trong mấy năm qua, hắn vẫn rất dũng mãnh.
Bụi mù mịt đầy trời, Lục Viễn giơ cao cánh tay hét lớn: “Chúng ta là ai?”
Phía dưới, mắt của tất cả các thanh niên đều đỏ ngầu, sự hưng phấn quá độ khiến thể lực của bọn hắn gần như đạt tới đỉnh điểm. Sau khi nghe thấy Lục Viễn hô to, bọn hắn điên cuồng đồng thanh hét to: “Chúng ta là Cẩm Tú!”
“Lái xe đâm đổ nó cho ta, tất cả mọi người theo ta lên xe. Ở Thiên Nam, tiếng nói của chúng ta mới có giá trị!” Lục Viễn chỉ huy xe lu đâm sầm vào cánh cổng sắt dày đó!
“Bùm!”
Tiếng ồn khó chịu và tiếng kim loại vặn xoắn đứt gãy lấp đầy lỗ tai của tất cả mọi người.
Cánh cổng sắt đổ sập xuống.
Vẫn đang đứng đợi ở một khoảng cách an toàn sau cánh cửa, Hoàng Đại Cẩu uống một ngụm rượu mạnh cuối cùng, giơ súng lên không hề do dự bóp cò phản kích về phía con quái vật sắt đang lao tới!
Dưới ánh sáng ban ngày, có thể nhìn thấy rõ thuốc súng đẩy viên đạn ra khỏi nòng và những tia lửa bắn ra từ gầu của máy xúc chắn phía trước!