Nhân vật nổi tiếng nhất ở vùng ngoại ô phía Nam là Hòa Bình.
Hứa Hòa Bình là đại ca lớn nhất trong khu vực này. Nhưng vào một năm trước, hắn bị Lý Phong Điền dùng sức mạnh trực tiếp cướp đi xưởng rượu trong tay hắn.
Đương nhiên hai bên đã có chút va chạm.
Thực lực của Hứa Hòa Bình không hề yếu. Bởi vì hắn là quân nhân đã giải ngũ, trong đám thuộc hạ có vài người là các chiến hữu đến đầu quân cho hắn, cũng có thể coi là dám đánh dám giết.
Nhưng lần đầu tiên hai bên đụng độ, bên hắn còn chưa kịp rút dao, thuộc hạ của Lý Phong Điền đã nổ súng bắn gục ba bốn người, Hứa Hòa Bình hoảng loạn bỏ chạy.
Hắn thực sự sợ hãi.
Những kẻ đó coi luật pháp không là gì, trong mắt những tên điên này, nhân mạng thậm chí còn không bằng một con chó. Vì vậy trong một khoảng thời gian rất dài, Hứa Hòa Bình cho rằng Lý Phong Điền chưa chắc sẽ thua khi phải đấu với Tiểu Hồng Bào bá đạo!
Cho đến tận hôm nay, hắn mới thấy được răng nanh thực sự của Cẩm Tú!
Hắn là giang hồ địa phương nên dễ dàng tìm được vị trí tốt nhất để quan sát trận ác chiến này.
Lúc này, miệng của Hứa Hòa Bình há to đến mức có thể nhét một nắm tay vào, điếu thuốc lẽ ra đang ngậm trong mồm rơi xuống đùi mà hắn cũng không hề hay biết.
“Kẻ sau còn hung ác hơn kẻ trước, giang hồ này CMN sao lại đục như vậy?”
Nam nhân lẩm bẩm một mình, ánh mắt cay cú...
Sức chiến đấu mà tập đoàn Cẩm Tú vừa thể hiện làm cho Hứa Hòa Bình đang theo dõi từ xa nhất thời mất hết ý chí.
Đây không còn là vấn đề đàn em có đủ tàn nhẫn hay không, có đủ số người hay không. Hắn xuất thân trong quân đội, nên tự nhiên nhìn ra được đám người Lục Viễn này lợi hại ở chỗ nào.
Nếu như đem chiếc máy xúc khổng lồ đó so sánh với một chiếc xe tăng, thì những kẻ đứng quanh máy xúc, sử dụng gã khổng lồ bằng sắt làm vật che chắn giống như những chiến binh tấn công.
Đây là chiến thuật tiêu chuẩn nổi tiếng trong các cuộc chiến đô thị tại Hạ quốc vài thập kỷ trước. Chỉ là về sau, dưới sự nâng cấp của vũ khí chiến tranh mà bị đào thải.
Nhưng dùng trong trường hợp này, rõ ràng đó lại là sự lựa chọn thích hợp nhất!
Hay nói theo cách khác, dưới con mắt của Hòa Bình, đám người Cẩm Tú này không phải đang đánh nhau, mà là đang đánh trận!
Tình hình trận chiến sau đó rất khốc liệt, nhưng Hòa Bình biết rất rõ với tình hình này thì rất nhanh sẽ kết thúc.
Nhưng hoàn toàn ngược lại, cảnh hỗn chiến của hai nhóm người mang theo dao, súng, kiếm, kích, rìu, móc... kéo dài rất lâu.
Trận hỗn chiến đó vốn chỉ là một trận đánh lộn tập thể, nhưng dưới con mắt của hắn lại có thể gọi là chiến tranh!
Hứa Hòa Bính thán phục.
Có lẽ đây là hai kẻ hung ác nhất, điên rồ nhất tại Thiên Nam đang đánh một trận sống mái với nhau.
...
Ba anh em họ Hoàng đúng là điên thực sự!
Nếu đổi là người khác đối mặt với đòn tấn công kinh hoàng này, thì sớm đã bị dọa cho vỡ mật, vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống xin tha mạng. Nhưng bọn hắn không hề sợ hãi, thậm chí dưới sự kích thích của rượu còn biểu hiện cực kỳ điên cuồng.
Ba khẩu súng săn đang điên cuồng nhả đạn, Hoàng Tam Cẩu thậm chí còn hét to một điệu tín thiên du (dân ca vùng Thiểm Bắc, Trung Quốc) không ai có thể hiểu được!
Trực giác của một kẻ giống như dã thú Lý Phong Điền đã giúp hắn tin tưởng đúng người, phải thừa nhận rằng trực giác của kẻ này thực sự đáng sợ.
Ba tên ngốc họ Hoàng đã phát điên, mà bên này Cẩm Tú cũng đã phát tiết.
Tập đoàn Cẩm Tú rất thông minh khi không sử dụng súng, bọn hắn sử dụng súng cao su làm từ máy tiện.
Đúng vậy, chính là súng cao su.
Chỉ là so với súng cao su mà bọn trẻ hay dùng bắn chim, súng cao su do Tập đoàn Cẩm Tú sản xuất lại là một vũ khí chết người.
Khung súng làm bằng thép được tiện bằng máy tiện, kết hợp với loại dây cao su mà không dùng sức thì không thể kéo căng được. Bị thứ này dùng đinh ốc đường kính hai centimet bắn trúng thì sẽ có cảm giác tê tái tột độ, cả đời khó quên!
Hoàng Đại Cẩu đã được nếm thử mùi vị này.
Sau khi bóp cò hết đạn, hắn không lập tức ẩn mình, sơ suất này đã biến hắn thành kẻ tàn phế.
Trong khoảng thời gian cực ngắn, Hoàng Đại Cẩu nhìn những cục sắt đầy trời đang vun vút lao tới, vừa mới chửi một câu “CMN”, toàn thân đã bị trúng đạn đổ xuống đất!
Nhìn vết máu bắn ra từ trên má, e rằng sau này phải thêm một từ xấu nữa vào cái mác ngu ngốc của tên tiểu tử này. Suy cho cùng bất kể là ai, má bị rách toang thì sau khi khôi phục lại khuôn mặt đều rất đáng sợ, huống chi lại là một kẻ mặt đầy thịt như Hoàng Đại Cẩu.
...
Hồ điệp là một loại sinh vật rất xinh đẹp. Màu sắc cực đẹp của loài sinh vật này và cả đường bay như múa, đều được đánh giá rất cao về mặt thẩm mỹ.
Hòa Bình vẫn luôn không hiểu tại sao một hung thần như Lục Viễn lại có biệt danh nho nhã như vậy.
Nhưng hắn cũng biết rõ trong giang hồ chỉ có thể sai tên chứ không thể sai biệt danh. Nhưng tại thời điểm này, khi thấy được động tác cực kỳ uyển chuyển của Lục Viễn, Hòa Bình đột nhiên cảm thấy biệt danh này CMN thực sự rất thích hợp!
Bởi vì động tác tấn công của Lục Viễn lúc này giống như con bướm đang vỗ cánh bay lượn!
Ngay tại thời điểm Hoàng Đại Cẩu ngã xuống, Lục Viễn liền nhảy ra khỏi máy xúc, dùng một cú lộn mèo dễ dàng tiếp đất, đồng thời chiếc rìu sáng loáng ở thắt lưng đã nằm trong tay hắn.
Tiếp theo, chiếc rìu bóng loáng lạnh lẽo từ tay nam nhân vẽ ra một đường parabol tuyệt đẹp.
Điểm rơi của chiếc rìu rất chuẩn xác!
Chiếc rìu chém trúng cánh tay của Hoàng Tam Cẩu, cơ bắp khỏe mạnh của Hoàng Tam Cẩu căn bản không thể chặn được động năng của chiếc rìu! Sau khi bắp tay bị rạch một vệt lớn, toàn bộ cơ thể của Hoàng Tam Cẩu đâm rầm vào bức tường nhà kho phía sau.
Máu bắn tung tóe, đồng thời Lục Viễn đã áp sát đối phương.
Giơ cao chân, đá ngang, quét thấp...
Lục Viễn với đôi chân cực kỳ linh hoạt giống như một con bướm đang bay lượn, mà những kẻ thù ở trước mặt hắn tựa như những cây lúa bị lưỡi liềm cắt đổ!