Theo phân tích của tập đoàn Cẩm Tú về phong cách cầm quyền nhất quán của Tô Trung Hòa, 90% người này sẽ bắt chước tỉnh Chiết Giang, tiến hành cải cách mọi tầng lớp xã hội ở Thiên Nam.
Trăm hoa đua nở là đặc điểm của tỉnh Chiết Giang, nghĩa là Thiên Nam sẽ không để cho Tập đoàn Cẩm Tú thống trị một mình.
Tuy nhiên, con át chủ bài của tập đoàn Cẩm Tú lại ở Thiên Nam, việc này đã trở thành xung đột lợi ích của hai Tô.
Phá thế cục này có khó không?
Không khó.
Chỉ cần Tô Bình Nam có thể ngoan ngoãn làm chó, từ bỏ độc quyền trong rất nhiều ngành, thậm chí mở đường cho Thiên Nam tiến hành bước chuyển đổi lớn, tự nhiên trời quang mây tạnh.
Nhưng Tô Bình Nam lại khăng khăng không muốn làm chó!
Có một câu nói: “kẻ giết vua ngựa ở bên đường”. Câu nói này đã chỉ rõ sự nham hiểm của lòng người.
Bản chất của quyền lực chính là mặc định nó không thể bị chia sẻ, nếu như không có câu này, thì Tô Trung Hòa và Tô Bình Nam đã có thể đã hợp tác cùng nhau, đôi bên cùng thắng.
Nhưng khăng khăng lại có câu nói này, chính câu nói này đã dẫn đến sự nghi kị của hai người, dần dần từng bước từng bước một đi đến đến bờ vực không thể kiểm soát.
Cây cao hơn trong rừng chắc chắn sẽ bị gió làm đổ.
Tập đoàn Cẩm Tú đi đến bước phát triển quá mức dẫn tới bị diệt đã là điều không thể tránh, vậy thì Tô Bình Nam cần phải tung hoành liên hợp như thế nào để giúp hắn phá vỡ thế cục này, đây là một bài kiểm tra đặt ở trước mặt nam nhân.
...
“Đừng nghiêm túc như vậy được không?”
Dương Tiểu Dương cũng không biết tại sao mình lại trở nên như vậy, rõ ràng nam nhân kiêu ngạo này đã bác bỏ lời của mình, nhưng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của đối phương, nàng lại không chịu được muốn làm cho đối phương vui vẻ hơn chút.
Nữ nhân chống cằm: “Nếu thật sự không vui thì tìm một chỗ thả lỏng chút, dù sao Chu trưởng lão buổi chiều mới tới, nghe những người này tâng bốc nhau cũng không có gì thú vị.”
Cô gái đột nhiên nhớ đến Tần đại mỹ nữ mắt sáng da trắng, nhất thời tâm tình lại trở nên phức tạp, giọng điệu trở nên kỳ lạ: “Không phải mọi người đều nói là mỹ nữ có thể khiến người ta vui vẻ sao, hay là gọi vị Tần đại mỹ nữ đó đến, cùng ngươi đi dạo một vòng xem phong cảnh Thịnh Kinh?”
Tô Bình Nam nhìn Dương Tiểu Dương, khóe miệng hiện lên một nụ cười: “Ẩn ý trong câu nói này của ngươi hình như không bình thường cho lắm.”
...
Tần đại mỹ nữ thấp thỏm bước vào phòng làm việc của Trương Đồng, hiện tại nàng vẫn không thể biết được bước tiếp theo của mình rốt cuộc sẽ như thế nào, thậm chí tối qua nàng còn cảm thấy có chút lo lắng.
Vị Tô tổng đó không đồng ý cho mình bầu bạn như những con quỷ háo sắc khác, mà ngược lại rất lịch sự yêu cầu tài xế đưa mình trở về. Kiểu tình huống này khiến nàng ban đầu định cho đi tất cả, giờ lại phải lo lắng được mất.
“Đến rồi à?”
Trương Đồng nở nụ cười trên mặt, nhìn nữ nhân có chút căng thẳng này, cười ha ha đưa ra một bản hợp đồng: “Ký đi, ngươi sẽ có được tất cả những thứ ngươi muốn.”
Cô gái đọc cẩn thận, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Ngoại trừ tiền vi phạm hợp đồng cao đến đáng sợ, những thứ khác đều rất công bằng. Đối phương không coi mình là đối tượng có thể tùy ý bóp chết.
“Số tiền mà ngươi kiếm được, Cẩm Tú không hề thiếu, nó phù hợp với giá trị của ngươi.”
Giọng điệu của Trương Đồng bình thản, có chút âm u: “Nhưng ngươi nhớ kỹ một điều, đến khi cần ngươi làm việc, ngươi nhất định phải báo đáp lại cho chúng ta.”
Nữ nhân trêu đùa trả lời lại: “Điều khoản này không hề ghi trong hợp đồng, các ngươi không sợ ta nuốt lời sao?”
“Đương nhiên, bởi vì chúng ta là Cẩm Tú.”
Trương Đồng trả lời...
…
“Chúng ta là Cẩm Tú.”
Giọng điệu của Trương Đồng bình thản, không có gì lạ, nhưng không hiểu sao năm chữ đó lại khiến Tần Lan rùng mình.
“Ngươi có thể hối hận nhưng cơ hội chỉ có lần này.”
Trương Đồng nhìn nữ hài im lặng, lập tức nói tiếp: “Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề rất riêng tư được không?”
“Trương tổng, ngươi cứ nói.”
Trong lòng Tần Lan không còn sự quyết tuyệt như đêm hôm đó. Trực giác của nữ hài nói cho nàng biết, một bước này bước ra vĩnh viễn không cách nào quay đầu. Nàng ước gì bản thân mình lo lắng nhiều hơn.
“Ngươi là nữ hài còn trinh sao?”
Trương Đồng hỏi.
Câu hỏi này rõ ràng có chút xúc phạm, khiến nữ hài ngạc nhiên nhìn đối phương, nhưng thái độ của Trương Đồng rất nghiêm túc, không hề có bất kỳ ý định xấu xa nào.
Tần Lan do dự một chút rồi thành thật trả lời: “Đúng.”
Nàng không nói sai.
Khi nữ hài còn đi học, gia giáo ở nhà rất nghiêm, dẫn đến phương diện tình cảm của nữ hài rất yếu kém. Sau khi trưởng thành, Tần Lan biết mình xinh đẹp, cho nên ánh mắt của nàng tự nhiên cũng trở nên kén chọn hơn. Cộng thêm nàng muốn có được thành tựu trong ngành giải trí, vì thế nàng bắt đầu treo giá, đồng thời còn thủ thân như ngọc. Nếu không phải vì hơn mười cái tát kia, có lẽ nữ hài đã rời khỏi làng giải trí.
“Có phải còn trinh hay không thì chúng ta sẽ kiểm tra. Nếu xác định đúng như vậy, trong hợp đồng của chúng ta sẽ có thêm mấy điều khoản, đối với ngươi cũng có chỗ tốt.”
Trương Đồng đưa một phần văn bản cho Tần Lan: “Nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điều, ngươi không được yêu đương trong vòng mười năm sau khi ký hợp đồng, cũng không được gây ra bất cứ chuyện xấu nào. Chúng ta sẽ biến ngươi thành hình tượng ngọc nữ tài trí lạnh lùng.”
Đây là ý của Tô Bình Nam.
Với tính cách của hắn sắt đá đương nhiên sẽ không vì một nữ hài xinh đẹp xa lạ mà có cảm giác thương hương tiếc ngọc.
Hắn thấy nàng chẳng qua chỉ là một món hàng.
Một món hàng có thể mang đến tác dụng trong thời điểm quan trọng. Nữ hài chỉ có hai lựa chọn.
Thứ nhất, đi theo con đường gợi cảm. Thứ hai là lạnh lùng.
Đối với Tần Lan, Tô Bình Nam không hề có chút tình cảm.
Đây chỉ là một vụ giao dịch.
Từ đầu đến cuối, hắn không ép buộc đối phương ký tên, cũng không hướng dẫn nữ hài làm trái ý của mình.
Ngươi có được thứ mình muốn, còn ta thì cần ngươi xuất hiện lúc cần thiết. Chỉ thế thôi!