“Cứ nói qua cánh cửa đi.”
Cho dù hắn cảm thấy không có vấn đề, nhưng hắn vẫn không muốn mở cửa. Trong lúc hắn đang nói chuyện với đối phương, những con sói Tây Bắc khác đã từ cửa sổ ban công cẩn thận quan sát những thay đổi của khu chung cư.
“Nhưng các ngươi phải ký tên. Nếu các ngươi không mở cửa, ta sẽ báo cảnh sát. Đến lúc cảnh sát đến, xem các ngươi có mở hay không. Bọn hắn không khách sáo giống như ta đâu.” Nhân viên bất động sản thúc giục.
Đại Bằng do dự. Hắn nhìn những người còn lại trong phòng.
“Bàng ca, không có vấn đề gì đâu.”
Trương Lập nhỏ tuổi nhất lẻn đến bên cạnh Đại Bằng, hạ giọng nói xuống rất thấp: “Không có xe lạ. Những bà cô khiêu vũ bên dưới cũng là người bình thường.”
Đại Bằng gật đầu, ra hiệu cho mọi người cất súng rồi mới nói tiếp.
“Được rồi, ta ký tên cho ngươi. Nhanh lên, chúng ta còn đi ngủ nữa.”
Nam nhân bất đắc dĩ mở cửa phòng.
Pằng.
Ngay khi hắn mở cửa chống trộm, một âm thanh trầm đục và đột ngột vang lên trong hành lang.
Đại Bằng thậm chí còn không có cơ hội phát ra âm thanh, cả người đã ngã thẳng ra sau, máu đỏ sẫm từ trán hắn bắn tung tóe.
Tiếng súng này nhỏ đến mức ngay cả Trương Lập đứng sau lưng Đại Bằng cũng nhất thời không nhận ra âm thanh giống như giậm chân đó lại là tiếng súng!
Đại Bằng đột nhiên ngã xuống khiến những người còn lại có chút ngạc nhiên. Động tác của nhân viên bất động sản nhanh đến kinh người. Hắn nhanh như tia chớp dán sát sau lưng Trương Lập đang ngẩn người. Cánh tay tráng kiện bóp chặt cổ của đối phương, sau đó ngang nhiên móc ra một cây súng chỉ vào những người khác.
“Ta sẽ giết bất cứ ai di chuyển!”
Người này hung dữ lên tiếng.
Ngay khi một số người đang do dự muốn liều lĩnh đánh cược một lần, bốn năm nam nhân cầm súng phục kích ở cầu thang khiến bọn hắn từ bỏ sự phản kháng.
“Đại ca, muốn giết thì cứ giết.”
Quốc Hào giết người nhiều nhất nhìn khẩu súng dưới giường của mình rồi nhìn vào họng súng đang đè trên trán của mình: “Bắn cho chính xác, cho ta một cái chết vui vẻ.”
“Chẳng có gì đau đớn cả.”
Otomo nói tiếng phổ thông cứng nhắc, nhưng vẫn biểu đạt ý tứ của mình một cách hoàn chỉnh.
“Nhưng chết hay không không do các ngươi định đoạt.”
“Đúng rồi.”
Otomo vỗ vai Trương Lập mặt xám như tro đang run rẩy. “Tô tổng nhờ ta chuyển lời cho các ngươi. Có một số việc không thể làm, làm thì phải trả giá.”
Mọi người nhìn nhau, biểu hiện có chút hối hận.
Tô tổng ở Thiên Nam có thể ra lệnh cho loại nhân vật này không cần hỏi cũng biết chỉ có một người.
Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú.
…
“Chỉ có bề ngoài! Thành tích của chúng ta nhìn thì lớn đấy. Sòng bạc, cho vay nặng lãi, cửa hàng game, sòng bạc ngầm, còn có cái gì là khai thác cát, nhà máy chế biến rượu…”
Nhậm Thiết Quân nhìn tài liệu mà cấp dưới trình lên, vẻ mặt nhìn không ra vui buồn, chỉ có giọng điệu hơi cổ quái: “Mỗi một chuyện đều có bằng chứng như núi. Có thể nói thành tích chất thành đống.”
Lý Kiến Tân hiểu rất rõ lão đại của mình. Hắn biết hiện tại Nhậm Thiết Quân giống như một ngọn núi lửa sắp bộc phát.
Bởi vì Nhậm Thiết Quân có một đặc điểm khi tức giận mà chính bản thân hắn cũng không chú ý, đó là khóe mắt của hắn sẽ co giật. Bây giờ khóe mắt của nam nhân đang nhảy múa trong mắt Lý Kiến Tân.
“Ông chủ, nói thế nào cũng là công lao của ngươi.”
Lý Kiến Tân thận trọng lên tiếng: “Chính ngươi là người đề xuất chiến dịch chống tội phạm ở Thiên Nam. Lực lượng địa phương vẫn rất nhạy bén. Ít nhất ngươi sẽ không thoát khỏi ba chữ “lãnh đạo giỏi” trong hành động lần này.
“Ta đang tức giận về điều đó.”
Nhậm Thiết Quân cố gắng đè nén lửa giận của mình nhằm làm cho giọng điệu trở nên bình tĩnh.
“Nhà máy rượu có người chết nhưng trong báo cáo hoàn toàn không đề cập. Nước cờ này rất cao minh. Ta không thể đưa ra ý kiến phản đối cho hành động mà mình chủ trì.”
Có lẽ bởi vì không nén được tức giận, Nhậm Thiết Quân ho khan một tiếng. Nam nhân đốt một điếu thuốc, chờ hơi thở bình ổn mới tiếp tục lên tiếng: “Căn cứ theo điều tra mấy ngày qua của ngươi, những nơi bị quét đều là địa bàn của Lý Phong Điền.”
“Vâng.”
Lý Kiến Tân gật đầu.
“Kỳ Đồng Ủy không phải nhân vật bình thường. Từ chuyện này mà nói, mối quan hệ giữa hắn và Tô Bình Nam không phải là mối quan hệ hợp tác đơn giản như chúng ta nghĩ. Rất có khả năng hắn đang làm việc cho Cẩm Tú.”
Lý Kiến Tân im lặng.
Nhậm Thiết Quân thở dài: “Có thể khiến cho nhân vật như Kỳ Đồng Ủy phải phục tùng, Tô Bình Nam này rất đáng sợ.”
Trong lòng Nhậm Thiết Quân vẫn còn chưa rõ một việc, đó là bất luận Cẩm Tú hay là Kỳ Đồng Ủy, bọn hắn đều bỏ qua một nhân vật quan trọng.
Lý Phong Điền.
Hoàn toàn không hợp logic.
Từ hành động lần này mà xem, đối tượng bọn hắn nhằm vào rõ ràng là tên gia hỏa có biệt danh tên điên kia, nhưng vì sao trong thời điểm quan trọng, bọn hắn lại bỏ qua?
Nhậm Thiết Quân gõ xuống bàn, sau đó dập tắt điếu thuốc mới hít được vài hơi: “Ngươi nói xem vì sao bọn hắn không động đến Lý Phong Điền?”
“Không biết.”
Lý Kiến Tân cũng cảm thấy kỳ quái về vấn đề này. Hắn suy nghĩ mấy phút mới trả lời: “Nếu đổi góc độ suy nghĩ, nguyên nhân ta buông tha cho Lý Phong Điền chỉ có một.”
“Là gì?”
Nhậm Thiết Quân ngồi thẳng người.
“Những người đó không sợ sự điên cuồng của Lý Phong Điền. Cho nên, lý do bọn hắn kiêng kỵ đối phương liều mạng hoàn toàn không tồn tại. Ta cho rằng không động đến Lý Phong Điền phù hợp với lợi ích hơn.”
Lý Kiến Tân thành thật trả lời: “Mặc dù ta không biết Lý Phong Điền có thể mang lại cho bọn hắn lợi ích như thế nào, nhưng đây là đáp án duy nhất mà ta có thể nghĩ ra.”
Nhậm Thiết Quân không lên tiếng. Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào quyển lịch trên bàn.