Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1878 - Chương 1878. Ngươi Nhất Định Phải Bồi Thường Cho Ta

Chương 1878. Ngươi nhất định phải bồi thường cho ta
Chương 1878. Ngươi nhất định phải bồi thường cho ta

“Ta không biết…”

An đại công tử cố chịu đựng cơn buồn nôn trong miệng, còn chưa đợi hắn mở miệng nói ra lý do, hành động kế tiếp của Lý Phong Điền khiến cho hắn phải ngoan ngoãn nuốt xuống lời giải thích.

Lý Phong Điền lấy ra điếu thuốc dưới chiếc áo khoác màu xanh lá cây quân đội tồi tàn, lau sạch đầu mẩu rồi châm lửa.

“Ta nói lại lần nữa, gọi điện thoại.”

Mái tóc Lý Phong Điền bị gió thổi bay ngày càng rối bù. Hắn nhìn chằm chằm vào An đại công tử, không nói gì thêm, ánh mắt trống rỗng mà lạnh lùng.

An đại công tử có chút ớn lạnh bởi ánh mắt nhìn chằm chằm của Lý Phong Điền. Cuối cùng hắn run rẩy lấy điện thoại ra, nhưng hắn lại không có can đảm gọi.

An đại công tử sợ Lý Phong Điền, nhưng hắn còn sợ Tô Bình Nam hơn.

“Phong Điền ca, chúng ta hợp tác rất tốt mà. Ta có bao giờ nói về chuyện ngươi kiếm được bao nhiêu tiền từ tay ta đâu.”

An đại công tử thử thuyết phục đối phương: “Ngươi đừng ép anh em quá có được không?”

“Ừm.”

Lý Phong Điền gãi mái tóc bóng dầu của mình: “Khi còn bé có người cũng cảm thấy quan hệ với ta không tệ. Ngươi đoán thử xem kết quả cuối cùng của hắn như thế nào?”

“Thế nào?”

An đại công tử không rõ chuyện này có liên quan gì đến khi còn bé nhưng vẫn thức thời đặt câu hỏi.

“Ta dùng cục gạch đánh gãy tay của hắn. Về sau, người nhà của hắn không phục đến tìm ta. Lần đầu tiên ta bị đánh thảm. Sau đó, ta đã phóng hỏa đốt nhà của bọn hắn ngay trong đêm.”

Lý Phong Điền kể chuyện giống như thuật lại một việc nhỏ không có ý nghĩa: “Lửa rất lớn, còn bọn hắn ngủ rất say. Cuối cùng, có hai người bị thiêu chết, chỉ có mẹ của hắn chạy thoát. Mặt trăng rất sáng, chân của nữ nhân kia thật là trắng.”

Nam nhân nhếch miệng nhe răng cười, nhưng trong mắt An Hạ Lạc, hắn giống như lệ quỷ từ trong địa ngục bước ra.

Nếu người khác kể lại câu chuyện như vậy, chỉ sợ An công tử sẽ nghe tai này lọt tai kia, thậm chí còn mỉa mai vài câu.

Nhưng nếu là Lý Phong Điền, cho dù hắn dùng giọng điệu cực kỳ bình thản, An đại công tử vẫn cảm thấy rùng mình.

“Ta gọi.”

An đại công tử ngay cả trước mặt An mập cũng không hèn mọn như vậy. Hắn mỉm cười giải thích: “Nhưng ta không quá quen thuộc với Tô Bình Nam. Số điện thoại của hắn mà ta lưu là số làm việc.”

“Có ý gì?”

Lý Phong Điền ném tàn thuốc đang cháy đi. Khi hắn rút điếu thuốc khác, vạt áo của hắn bị vén lên một góc để lộ một thứ mà An đại công tử không dám do dự gọi ngay số điện thoại hắn có.

Lựu đạn.

Ánh mắt của An đại công tử tràn ngập sợ hãi. Hắn biết rõ khắp hông tên bệnh tâm thần kia quấn đầy lựu đạn. Số lượng đủ để nổ hắn thành mảnh nhỏ.

Có thể là do cuộc họp đã đến ngày cuối cùng, bài phát biểu của mọi người ngắn hơn nhiều.

Đúng vậy, mỗi chủ đề thảo luận đã được hình thành, mọi người cũng đã nói những gì có thể nói. Đợi đến khi lãnh đạo tổng kết xong, xem như thành công viên mãn.

Thấy nhân viên cuộc họp bàn giao số ghế được chỉ định cho hội nghị chuyên đề buổi chiều, cuối cùng Tô Bình Nam cũng có chút tinh thần. Theo suy nghĩ của hắn, chỉ có bản tóm tắt cuộc họp nửa ngày cuối cùng mới là điểm nhấn thực sự của cuộc họp kéo dài ba ngày.

“Lãng phí thời gian.”

Dương Tiểu Dương nhỏ giọng lẩm bẩm bên cạnh: “Thật ra dùng hình thức báo cáo bằng văn bản là được, cứ nhất định phải va chạm tư tưởng mới được à? Bụng của đám người kia mỗi lúc một lớn, nếu không có tư tưởng va chạm, chỉ sợ bụng sẽ đập xuống đất mất.” Nữ hài nhìn hai lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước bụng phệ trước mặt mình, không khỏi cười khúc khích.

Tô Bình Nam âm thầm lắc đầu.

Nữ hài này rất xinh đẹp, làm việc có phương pháp và kinh doanh giỏi, nhưng thực sự không có nhiều tài năng về tầm nhìn.

Năm nghìn năm văn hóa chính trị của Hạ quốc có thể được mô tả là rộng lớn và sâu sắc.

Đám người trong tòa nhà kiến trúc cao nhất đã chơi quyền mưu thuần thục. Tô Bình Nam có thể chắc chắn có vô số ánh mắt đang dõi theo từng lời nói và hành động của tất cả những người tham gia trong ba ngày qua.

Nhìn các CEO của các doanh nghiệp nhà nước đang tán gẫu và kết bè phái, nam nhân cười khẩy.

Doanh nghiệp nhà nước mấy năm gần đây có vẻ hoạt động tốt, nhưng trên thực tế, nhiều doanh nghiệp trong số đó vẫn đang được hưởng cổ tức từ chính sách, nhưng thời điểm gia nhập WTO đang đến gần, cải cách là bắt buộc. Hắn muốn xem xem những người này có thể cười được bao lâu.

“Lão đại, có điện thoại.”

Đỗ Cửu ngồi ở hàng cuối cùng nhón chân đi tới, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

“Là số điện thoại của Tiểu An tổng, nhưng người tìm ngươi lại là Lý Phong Điền. Ngươi xem…”

Mấy ngày gần đây, Đỗ Cửu phụ trách nghe điện thoại của Tô Bình Nam.

Những ngày qua, ngoại trừ chuyện cực kỳ quan trọng, mấy chuyện hợp tác xã giao khác, Đỗ Cửu từ chối hết. Hiển nhiên ba chữ Lý Phong Điền khiến hắn không thể quyết định. Lúc này hắn đành phải đến bên cạnh Tô Bình Nam hỏi ý kiến.

Tô Bình Nam suy nghĩ một chút rồi nghe điện thoại.

“Ta là Tô Bình Nam, ngươi tìm ta à?”

Tô Bình Nam nói.

Hắn biết thời gian gần đây của Lý Phong Điền không được tốt. Sở dĩ hắn giữ lại tên điên này là vì hắn cần đối phương đảm nhận một số việc để tối đa hóa lợi ích, nhưng hắn không ngờ cái tên điên đó lại trực tiếp tìm hắn, khiến hắn cảm thấy hiếu kỳ không biết đối phương muốn làm gì.

“Ta là Lý Phong Điền, có thể nói chuyện một chút hay không?”

Giọng điệu của Lý Phong Điền đầu dây bên kia có vẻ hơi khô khốc.

“Nói chuyện gì?”

Tô Bình Nam nói.

“Ngươi giết đàn em của ta không quan trọng, nhưng ngươi không cho ta kiếm tiền, ngươi nhất định phải bồi thường cho ta.”

Từ lúc trùng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên Tô Bình Nam nghe có tam giáo cửu lưu uy hiếp hắn.

Trong điện thoại, giọng điệu của Lý Phong Điền vô cùng bình tĩnh: “Ngươi không bồi thường cho ta, ta giết chết ngươi.”

Hết chương 1878.
Bình Luận (0)
Comment