Người chấn động bên cạnh còn có An đại công tử.
Nói xong, Lý Phong Điền trả lại điện thoại cho hắn.
Thậm chí, khi Lý Phong Điền nói ra câu này, An Hạ Lạc chỉ cảm thấy trước mắt hắn biến thành màu đen.
Tiểu Hồng Bào tàn nhẫn nhất, Lý Phong Điền điên cuồng nhất. Hai tên hung tàn nhất Thiên Nam đấu với nhau, tại sao hắn lại bị kéo vào?
Biểu hiện của An Hạ Lạc vô cùng đắng chát. Hắn cảm thấy chỉ sợ lần này mình sẽ xảy ra chuyện, thậm chí còn là chuyện lớn.
“Ngươi muốn giết chết ta?”
Nam nhân không hề tức giận, ngược lại giống như đang nghe một câu chuyện cười. Hắn phát hiện mình đã đánh giá cao trí thông minh của tên gia hỏa này rồi.
Vào thời điểm cùng đường mạt lộ của cuộc đời, hắn vẫn không quên lợi ích của nhà máy rượu. Loại người này chẳng những điên cuồng mà đầu óc tuyệt đối có vấn đề.
Tô Bình Nam bỗng nhiên mất hứng thú với tên gia hỏa tự xưng ngang hàng với mình.
“Ngươi đang cười ta?”
Mấy năm qua, có rất nhiều người sợ Lý Phong Điền, cũng có người phục hắn, nhưng đây không phải là lần đầu tiên có người tỏ thái độ coi thường hắn.
“Có rất nhiều người muốn giết chết ta, nhưng ngươi là người đầu tiên thẳng thắn nói với ta điều đó, thật thú vị.”
Tô Bình Nam nói chuyện với Lý Phong Điền giống như lảm nhảm việc nhà, khiến cho Đỗ Cửu cực kỳ kinh ngạc.
“Ngươi không định bồi thường tiền cho ta? Ta muốn một triệu, nhất định ngày mai ta phải có.”
Lý Phong Điền có thể không biết gì về kinh doanh và đối nhân xử thế, nhưng gã này lại có đủ nhạy bén trên con đường phạm tội.
Mặc dù không có kênh tin tức nào, nhưng trực giác mách bảo Lý Phong Điền đã đến lúc rời đi. Cho nên hắn không ngại lấy thêm ít tiền.
Tút tút tút, âm thanh máy bận truyền đến.
Không có câu trả lời chắc chắn, điện thoại lại bị ngắt đột ngột khiến Lý Phong Điền vô cùng ngạc nhiên.
Vốn hắn cho rằng độ điên cuồng của mình đủ để hù dọa tất cả mọi người, nhưng Tiểu Hồng Bào ngay cả hứng thú nói chuyện với hắn cũng không có.
Lý Phong Điền ném điện thoại trong tay cho An đại công tử, biểu hiện lạnh lùng đến đáng sợ.
“Tiểu Hồng Bào không tin ta có thể giết chết hắn, ngươi tin không?”
Lý Phong Điền ném một câu hỏi trí mạng cho An đại công tử.
“Ta tin.”
An Hạ Lạc luống cuống tay chân tiếp nhận điện thoại nhưng trả lời cực kỳ dứt khoát, hơn nữa hắn còn gật đầu thật mạnh để tăng cường sức thuyết phục cho lời nói của mình.
“Không, ngươi cũng không tin.”
Lý Phong Điền nhìn vào mắt An Hạ Lạc, giọng điệu dần dần điên cuồng: “Nhưng ta muốn nói cho tất cả mọi người biết ta có thể giết chết hắn.”
Nam nhân nhìn An đại công tử, hỏi một câu khiến đối phương nứt cả tim gan: “Nói cho ta biết nhà của Tiểu Hồng Bào ở đâu?”
Sau khi An đại công tử run rẩy nói ra vị trí, Lý Phong Điền vỗ vai đối phương: “Có tiền không, cho mượn một ít.”
Nam nhân đưa tay phải ra, dùng ngón trỏ chỉ vào đầu của mình: “Chỗ này của ta nói cho ta biết sắp xảy ra chuyện. Ngươi chuyển cho ta ít tiền phòng thân cũng không quá đáng chứ.”
…
Trực giác như dã thú của Lý Phong Điền đã cứu mạng hắn.
Chỉ một tiếng sau khi Lý Phong Điền rời đi, mười mấy chiếc xe của Lục Phiến Môn Thiên Nam đã đánh bất ngờ cửa hàng vật liệu xây dựng mà Lý Phong Điền hay ở.
Toàn bộ quá trình bắt giữ diễn ra rất suôn sẻ. Theo báo cáo đưa tin, đây dường như là một thành công lớn khác của chiến dịch chống tội phạm gần đây tại Thiên Nam.
Nhìn mấy hán tử bị trùm đầu đẩy lên xe, nữ nhân viên phụ trách phát tin đầy xúc động: “Nửa tiếng trước, cảnh sát đã triệt hạ băng đảng đã thao túng thị trường vật liệu xây dựng nhiều năm của Lý Phong Điền, thỏa mãn lòng người, vì trật tự kinh tế Thiên Nam của chúng ta…”
Nhìn tin tức được phát trên tivi, Lý Phong Điền đang ăn trong một quán ăn không hề có chút biểu hiện dị dạng nào, thậm chí còn đối đáp với lời bình luận của người qua đường vài câu.
Cầm bát mì, Lý Phong Điền lạnh lùng nhìn người của mình bị bắt đi từng người một, trên mặt không chút kinh ngạc hay thương hại. Hắn thỏa mãn ăn hai bát mì lớn, sau đó mới chậm rãi lau miệng rồi biến mất trong đám người.
Hắn không quan tâm vị trí đại ca hay địa bàn gì.
Hắn chỉ muốn tiền. Từ đầu đến cuối, nam nhân này là dã thú đội lốt người, luôn quen với cô độc.
…
Khác với tin tức báo cáo, Nhậm Thiết Quân cực kỳ tức giận về việc Lý Phong Điền không bị bắt.
Đối với hành động lần này, Nhậm Thiết Quân vô cùng coi trọng.
Ba mươi chín cảnh sát vũ trang đầy đủ, còn vận dụng các bộ môn khác hợp tác, do Lý Kiến Tân kinh nghiệm đầy mình dẫn đội. Chất nổ mà bọn hắn tìm thấy khiến tất cả mọi người giật mình, nhưng ban tuyên truyền đã dìm việc này xuống.
“Có phải tin tức bị tiết lộ ra ngoài hay không?”
Nhậm Thiết Quân hỏi Lý Kiến Tân.
Mặc dù có rất ít bằng chứng trực tiếp về tội ác của Lý Phong Điền, nhưng Nhậm Thiết Quân quyết định hành động càng sớm càng tốt. Rõ ràng một loạt các sự kiện ở Thiên Đô đã khiến hắn bối rối. Giác quan thứ sáu cùng với kinh nghiệm đấu tranh phong phú nói cho Nhậm Thiết Quân biết hết thảy tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, mà có một bàn tay thao túng hết thảy trong bóng tối.
Về phần tại sao lại làm như thế?
Theo quan điểm của Nhậm Thiết Quân, âm mưu đằng sau những sự cố này rất có thể là nhằm vào chính hắn, thậm chí là ông chủ Tô Trung Hòa.
Lý Kiến Tân lắc đầu: “Ta và các anh em luôn ở chung một chỗ trong toàn bộ quá trình. Có thể Lý Phong Điền trùng hợp ra ngoài, cho nên hắn mới thoát khỏi lần truy bắt này.”
Nhậm Thiết Quân nheo mắt, biểu hiện có chút ngưng trọng.
Nhất định phải bắt cho bằng được Lý Phong Điền.
Nguyên nhân thật sự không phải vì những chuyện xảy ra của Lý Phong Điền, mà là Nhậm Thiết Quân muốn chơi ván cờ với ít quân cờ hơn. Quân cờ càng ít, cục diện lại càng rõ ràng hơn.
“Phải nhanh chóng điều tra kỹ mạng lưới quan hệ xã hội của người này, nhất định phải nhanh.”
Nhậm Thiết Quân già dặn và kiên quyết sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn cầm điện thoại lên.
“Ông chủ Tô, ta cần hỗ trợ.”