Không có lý do gì để đẩy tiền đến tay ra ngoài, đặc biệt là một số mỏ đã phá sản và thanh lý. Mức giá mà hắn đưa ra rất chân thành, cao hơn hai mươi lần so với các công ty khác.
Theo kế hoạch của mình, Vạn Đức không chỉ từ bỏ một phần lớn lợi nhuận cho chính quyền địa phương, mà còn hình thành một chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh để kích thích nền kinh tế địa phương, đây rõ ràng là điều đôi bên cùng có lợi.
Mang theo sự nghi ngờ, bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Vạn Đức đã bỏ ra một số tiền rất lớn và nghe được một tin tức không thể tưởng tượng nổi.
Tập đoàn Cẩm Tú…
Chỉ cần những công ty của tập đoàn này không biểu thị chính xác việc từ bỏ, tất cả các bộ phận liên quan sẽ không thực hiện các thủ tục thông quan bên ngoài cho những hoạt động sản xuất quy mô lớn này.
Người bình thường khi nghe tin này chỉ có thể cảm thán sự phức tạp của xã hội và thế lực thâm hậu đằng sau công ty này, nhưng ông trùm kinh doanh Phương Đồng thì lại vô cùng chấn động!
Bởi vì những gì đằng sau nó vô cùng khủng khiếp.
Phòng năng lượng, phòng phát triển, chính quyền địa phương ở Phong thành, thậm chí cả phòng tiếp thị, hàng chục bộ phận liên quan đều do một công ty duy nhất kiểm soát! Đây là sức mạnh đáng sợ cỡ nào.
Đây là lần đầu tiên Phương Đồng nghe thấy cái tên Cẩm Tú. Nếu như chỉ là suy đoán mơ hồ, vậy thì lần thứ hai chứng kiến một sự kiện khiến hắn càng sợ Cẩm Tú hơn.
Chuyện xảy ra tại bữa tiệc lửa trại do văn phòng lễ tân Phong thành tổ chức đặc biệt để chiêu đãi những doanh nhân từ bên ngoài đến.
Địa điểm của bữa tiệc được chọn rất tốt, xung quanh là núi và sông, ca hát và khiêu vũ rất sôi động. Bầu không khí lửa trại khiến con cáo già Phương Đồng không khỏi gật đầu, gương mặt nở nụ cười hiếm hoi.
Mặc dù công việc kinh doanh không thành công, nhưng Phong thành làm rất tốt việc tiếp đãi.
Đúng lúc này, hai chiếc xe lớn gầm rú cắt đứt tất cả.
Người ta nói người ở Thiên Nam rất cứng cỏi và hung dữ. Phương Đồng xem như hiểu được thế nào là kẻ có danh trong thiên hạ đều không tầm thường.
Mọi người chưa kịp phản ứng đã thấy một số nam nhân nhảy xuống xe. Các thương nhân run sợ nhìn đủ loại súng ống trong tay bọn hắn. Trong đó còn có một hán tử ôm theo một khẩu đại bác!
Không sai, chính là đại bác.
Là loại đại bác mà ngày xưa thổ phỉ dùng để đánh địa chủ. Nhìn vết rỉ loang lổ trên thân đại bác, cũng chẳng biết tên gia hỏa đó làm cách nào có được loại đồ cổ này.
Đồ cổ thì đồ cổ, nhưng bị nòng súng to bằng bắp tay người lớn chĩa thẳng vào vẫn khiến bắp chân ai cũng run lên.
Điều khiến ông chủ Phương cảm thấy sợ hãi nhất chính là ánh mắt kích động của đối phương.
“Mẹ kiếp!”
Phương Đồng lẩm bẩm một câu chửi thề bằng tiếng địa phương.
Khung cảnh trở nên im lặng trong giây lát, chỉ có đống lửa đang cháy lách tách.
Tất cả mọi người nhìn nhau.
Người tổ chức tiệc chiêu đãi lần này là chính quyền địa phương, tất nhiên những người này sẽ không vô cớ đến gây sự. Người phụ trách văn phòng tiếp tân cũng bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, nhưng nhìn những vị khách quý sau lưng, hắn không thể không cắn răng đến thương lượng.
Nguyên nhân vụ việc nhanh chóng được tìm ra.
Hóa ra có một ông chủ Quảng thành đến Phong thành đầu tư, sau đó hắn làm to bụng của một nữ hài địa phương. Nhưng sau khi sự việc xảy ra, hắn chỉ ném vài chục nghìn xem như đền bù, lời hứa kết hôn ban đầu bị coi như một cái rắm.
Nếu là một gia đình bình thường, số tiền đó không nhỏ, bọn hắn có thể nuốt giận. Nhưng nữ hài là con gái của một đầu lĩnh thợ săn ở Phong thành, coi như chọc phải tổ ong vò vẽ.
Sau khi biết chân tướng sự việc, ba của nữ hài đã phải nhập viện vì tức giận. Năm bảy anh em trong nhà đều là loại người ngày nào cũng đi săn, tính tình chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Mặc dù các thợ săn tạo thành một nhóm, nhưng cũng không có bao nhiêu người.
Bởi vì Phong thành cấm săn bắn hơn một năm qua. Giá thịt thú rừng không ngừng tăng lên. Mắt thấy tiền đến tay nhưng không thể kiếm, đám người đó đã phẫn nộ từ lâu.
Theo bọn hắn nghĩ, tổ tiên bọn hắn bao đời nay sống trên mảnh đất này chưa từng thấy môi trường sinh thái bị hủy hoại, ngược lại những thương nhân đến từ nơi khác lại có thể ngang nhiên chiếm đất rừng, xây dựng nhà máy khiến núi rừng tốt tươi tan thành mây khói.
Thù mới cộng với hận cũ, bọn hắn đã tìm nơi phát tiết.
Ông chủ Phương vừa thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy chủ nhiệm Lưu của văn phòng tiếp tân ra mặt nói chuyện, thì cảnh tượng kế tiếp khiến tim hắn lại một lần nữa thắt lại.
Chủ nhiệm Lưu gặp vấn đề về giao tiếp.
Có lẽ bởi vì cho rằng mình hơn người, chủ nhiệm Lưu lựa chọn đe dọa đối phương: “Các ngươi không nên tới đây gây sự. Vấn đề nam nữ không tồn tại chuyện ai vứt bỏ ai. Chúng ta có thể thương lượng để tìm ra cách giải quyết nhanh chóng.”
Nhìn đám thợ săn im lặng, chủ nhiệm Lưu cao giọng nói: “Nhưng các ngươi làm như vậy là vi phạm pháp luật, nhất định phải ngồi tù. Việc cấm sử dụng súng đã được chấp hành từ rất lâu, các ngươi xem trên tay của mình là cái gì.”
Hắn còn chưa nói xong, anh trai thứ ba của nữ hài đã dùng báng súng đập vào mặt chủ nhiệm Lưu, khiến cái mặt bóng loáng của chủ nhiệm Lưu chảy dài vết máu.
Máu bắn ra, chủ nhiệm Lưu ngã bịch xuống đất.
Sự việc bắt đầu thăng cấp.
Đại ca của nữ hài cầm súng chỉ vào các thương nhân đã biến thành chim cút. “Ai là Đạo Minh Tự?”
Đạo Minh Tự, cũng là thương nhân đầu tư vào nhà xưởng đóng hộp run rẩy đứng dậy. Mái tóc bóng loáng ban đầu của hắn đã biến thành tổ chim vì sợ hãi.
“Có tiền thì ngon đúng không?”
Đại ca của nữ hài chỉ súng vào đầu của đối phương: “Hai lựa chọn, ta bắn chết ngươi hoặc ngươi cưới em gái ta.”
Tên gia hỏa này nói thật.
Ông chủ Phương nhìn rất chuẩn, hắn nhìn ra được đối phương là tên điên. Đồng thời hắn có cảm giác sâu sắc hơn về phong tục dân gian của Thiên Nam.